Hàn Đông Vy nhìn nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng có nói
bậy, tuy rằng thế lực nhà họ Cố quả thực rất lớn, nhưng mà… tôi tin
tưởng Trần Gia Bảo, chính anh ấy mới là lợi hại nhất.”
Hồ Quốc Minh lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, cho dù Trần Gia Bảo rất
lợi hại, nhưng mà anh ấy đã đắc tội với ông Cố, vẫn như cũ, anh chỉ còn
một con đường chết thôi.
Giữa sân, mọi người đều rất giận dữ, ngay cả Cố Minh Nhiên, tuy rằng
đã sớm đạt tới trình độ vui buồn không phân biệt được nữa, nhưng cơn
giận vẫn như cũ khiến ông ta nhíu mày, nhịn không được cười lạnh nói:
“Cậu thanh niên trẻ tuổi này, làm người quan trọng nhất đó là phải biết
giữ mình trong sạch, cậu có biết cậu đang nói chuyện cùng với một người
nổi tiếng nào không?”
Tô Ánh Mai đã rất tuyệt vọng rồi, ngay cả ông Cố cũng nhịn không được phải tự mình đứng dậy, như vậy chứng tỏ ông ta đã rất phẫn uất rồi, một chút đường sống cũng không có nữa.
Trần Gia Bảo thản nhiên cười, anh đối mặt với những người có danh
tiếng trong giới kinh doanh Trung Quốc, nói: “Vậy ông có biết rằng những người đang đứng trước mặt ông đây đã tồn tại như thế nào không?”
Một lần nữa mọi người lại ồ lên, sự khinh miệt của Trần Gia Bảo đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người rồi.
“Trần Gia Bảo thật sự quá kiêu ngạo. Anh ta cho rằng y thuật cao siêu của bản thân có thể là vốn liếng để kiêu ngạo sao? Khi đối mặt với
quyền thế thì y thuật chẳng là gì cả, thật là cuồng vọng và dốt nát.”
Hứa Hà Bắc lắc đầu nói.
Anh ta và Hứa Mỹ Hòa đứng ở đằng xa, thu mọi chuyện trong sân vào trong mắt.
Hứa Mỹ Hòa lo lắng nói: “Nhà họ Cố là một con quái vật to lớn, Trần Gia Bảo đắc tội với ông Cố như vậy sẽ không sao chứ?”
“Đó là hậu quả mà anh ta phải tự chịu.” Hứa Hà Bắc hừ một tiếng, thậm chí anh ta còn mong muốn Trần Gia Bảo bị nhà họ Cố nhắm vào.
Trong sân, Phương Hòa Nhiên cũng có suy nghĩ giống như vậy, giữa hai
lông mày hiện lên vẻ giễu cợt, trong lòng thầm nói: “Uổng phí cho ông
già nhà tôi, dặn dò đi dặn dò lại hàng nghìn lần bảo tôi phải đối phó
cẩn thận với Trần Gia Bảo. Tôi còn tưởng rằng Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay, ai ngờ tôi mới thực hiện một kế hoạch nhỏ mà Trần Gia Bảo đã đắc
tội với nhà họ Cố, người liều lĩnh như vậy thì làm sao có thể xứng đáng
làm đối thủ của tôi?”
“Người trẻ tuổi, cậu rất kiêu ngạo.” Cố Minh Nhiên nhướng mày tức
giận, ngay sau đó cười nhạt nói: “Nhưng mà, kiêu ngạo cần phải có vốn
liếng, cậu còn trẻ nên cẩn thận tai họa từ miệng mà ra đấy.”
Trần Gia Bảo nói một cách thờ ơ: “Ông cảm thấy tôi kiêu ngạo? Ông sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn, theo tôi, tôi đã rất khiêm tốn rồi, chỉ là thực lực của tôi vượt xa tưởng tượng của các người cho nên các người mới cảm thấy tôi kiêu ngạo. Vậy nên tôi mới nói tất cả các người đều là ếch ngồi đáy giếng, làm trò cười cho mọi người.”
Cố Minh Nhiên vốn dĩ đã rất thất vọng bởi vì không tìm được “bác sĩ
Trần”, bây giờ còn đụng phải tên nhóc không biết trời cao đất rộng là
gì, dám đến chế nhạo ông ta công khai. Lúc này ông ta rất tức giận.
Tâm hồn thiếu nữ của Tô Ánh Mai rối loạn, vội vàng nói: “Ông Cố tha
tội, anh ta là bạn của tôi, trước kia anh ta luôn sống ở trên núi nên
còn rất nhiều quy củ mà anh ta không biết nên đã đắc tội ngài. Xin ngài
đừng trách anh ta, tôi sẽ đưa anh ta rời khỏi đây.”
Nói xong, Tô Ánh Mai vội vàng nháy mắt với Trần Gia Bảo, nhưng Trần
Gia Bảo lại làm như không thấy khiến Tô Ánh Mai lo lắng đến mức giậm
chân.
Mặt Cố Minh Nhiên u ám, nói: “Hóa ra cậu ta là bạn của cô Tô, cô Tô
đây chắc phải hiểu rõ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng như thế nào chứ. Nếu như cô Tô có người bạn không biết phép tắc như vậy thì tôi phải suy nghĩ kỹ lại về quyền đại diện tập đoàn Nhiên Á.”
Phương Hòa Nhiên cũng đi tới, giả vờ tốt bụng khuyên nhủ: “Ánh Mai,
quyền đại diện là chuyện quan trọng. Để tránh chọc giận ông Cố, cô nên
tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Trần Gia Bảo đi.”
Tô Ánh Mai cau mày, rất không vui.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo khinh thường lên tiếng: ” Hai chữ Ánh Mai có
thể để cho loại người như chó như mèo mày gọi sao? Về phần quyền đại
diện hãng mỹ phẩm của tập đoàn Minh Nhiên, không có cũng không sao, tôi
có thể cung cấp mỹ phẩm giống như vậy, hơn nữa hiệu quả còn chắc chắn
tốt hơn mỹ phẩm thương hiệu Bách Quả của tập đoàn Minh Nhiên.”
Những lời Trần Gia Bảo nói hoàn toàn đúng, trong đầu anh có vô số bài thuốc cổ, trong đó có rất nhiều bài thuốc liên quan đến chăm sóc sắc
đẹp, hiệu quả tuyệt đối, tốt hơn nhiều so với bất kỳ loại mỹ phẩm nào
trên thế giới.
Vì vậy, so sánh với Trần Gia Bảo thì quả thực bọn họ chính là ếch ngồi đáy giếng.
Tô Ánh Mai cười khổ, Trần Gia Bảo vừa mới xuống núi không bao lâu, cô không tin anh có thể làm được điều này. Mặc dù cô rất ghét Trần Gia Bảo mạnh miệng nhưng bây giờ chuyện cô quan tâm nhất chính là bảo vệ Trần
Gia Bảo, như vậy mới không phụ lòng ông nội cô.
“Tốt hơn nhiều so với mỹ phẩm của thương hiệu Bách Quả sao?”
Mọi người tưởng chừng đang nghe chuyện cười nên đều nhao nhao cười lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT