“Mụ nội nó, ông đây không nhịn nổi nữa! Tưởng Đức Lâm, ông bảo chúng tôi tới đây gặp cậu Trần, còn vỗ ngực bảo đảm có thể giải quyết chuyện bị nhà họ Triệu thúc ép, tôi còn cho rằng cậu Trần là anh hùng hào kiệt nào, con mẹ nó thì ra là thằng nhóc miệng còn hôi sữa này!Tôi thấy chắc là trứng cậu ta còn chưa mọc đủ lông đâu, chỉ dựa vào cậu ta mà có thể đánh bật nhà họ Triệu và Đồ Bá Thạch à? Ông đang giỡn mặt với bọn tôi có phải không?”

Đột nhiên có một tên cao to đầu trọc đứng bật dậy, trên cánh tay cường tráng xăm một con rồng đen đầy dữ dợn.

Trần Gia Bảo nhìn về phía anh ta, nhớ tên đầu trọc này tên Trình Vĩnh Quốc, là anh lớn của tỉnh Hà Nam, đồng thời cũng là người được Tưởng Đức Lâm giới thiệu đầu tiên.

Kinh Đại Vĩ ở bên cạnh nghe vậy thì kéo Trình Vĩnh Quốc về, trách móc: “Cậu ngồi yên giùm cái đi, cậu Trần trông trẻ tuổi thật nhưng nhỡ đâu là một người tài ba thì sao?”

Mặc dù Kinh Đại Vĩ đã nói như vậy, nhưng nhìn vào vẻ mặt của ông ta, rất rõ ràng chính bản thân ông ta cũng không tin.

Mặt Tưởng Đức Lâm đỏ bừng lên, ông ta tức giận mà dùng ngón tay đeo nhẫn ngọc của mình chỉ vào mặt của Trình Vĩnh Quốc mà mắng: “Cậu Trần tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng cậu ta rất tài giỏi, ra tay nhanh gọn len, giết ông còn dễ hơn giết một con kiến. Trình Vĩnh Quốc, đây không phải tỉnh Hà Nam của ông đâu, không phải là nơi mà ông có thể vênh váo! Ông là cái thá gì mà dám chất vấn cậu Trần?”

Trịnh Vĩnh Quốc khinh thường nói: “Tưởng Đức Lâm, trước đây tôi coi ông như một gã đàn ông đích thực, nhưng bây giờ xem ra ông không còn chút tự trọng nào nữa. Dù nhà họ Triệu có như thế nào thì một là đầu hàng hai là chỉ có chết! Rảnh đâu ngồi nghe cái thằng nhóc này ‘chỉ tay năm ngón’? Tôi không có thời gian đùa giỡn với nó đâu, Ngôn Thanh, đi thôi!”

Trình Vĩnh Quốc bực bội dắt hai thằng em rời khỏi đó.

Ánh mắt của Lãnh Minh Phong trở nên hung ác, anh ta lập tức đi đến trước mặt bọn họ, trên tay còn cầm hai cây đao mà lạnh lùng nói: “Đứng lại, để tôi xem đứa nào dám bước ra khỏi cửa này!”

Trình Vĩnh Quốc dừng lại rồi quay đầu nhìn Tưởng Đức Lâm, anh đứng khoanh tay vào nhau rồi nhếch miệng nói: “Tưởng Đức Lâm, như thế nào? Ông cho rằng ở thành phố này thì tôi sợ ông sao?”

Tưởng Đức Lâm hơi nheo mắt lại, anh ta thật sự có ý định giết người đấy.

“Để anh ta đi đi.”

Đột nhiên giọng nói yếu ớt của Trần Gia Bảo vang lên từ phía sau.

Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong nhìn Trần Gia Bảo, họ thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha và tự rót cho mình một tách trà. Lúc này vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, tựa như anh chẳng thèm quan tâm đến sự ra đi của Trình Vĩnh Quốc vậy.



“Cậu Trần đã nói vậy thì…Lãnh Minh Phong, lùi lại đi.” Tưởng Đức Lâm ra lệnh.

Sau khi cây đao được hạ xuống, Trình Vĩnh Quốc cười nhạo, anh ta nói: “Trước khi rời đi, tôi khuyên ông đừng có dựa dẫm quá vào cái đứa con nít ranh miệng còn chưa dứt sữa này, cẩn thận kẻo hứng chịu hậu quả không tốt đâu. Tốt hơn hết ông nên nghĩ cách để mời những tên cao thủ khác đi.”

Tưởng Đức Lâm cười nhạo trong lòng: “Có cậu Trần ngồi ở chỗ này mà còn phải tìm người khác trợ giúp sao? Thật là ngu xuẩn!”

Sau khi Trình Vĩnh Quốc rời đi, Kinh Đại Vĩ mới đứng lên cười: “Cậu Trần, đừng bận tâm, Trình Vĩnh Quốc có tính cách nóng nảy lại thiếu kiên nhẫn. Cậu đừng ngạc nhiên.”

Kinh Đại Vĩ mặc bộ âu phục màu đen, tóc chải ngược sáng màu, tuy là ông trùm thế giới ngầm nhưng trông ông ta lại rất hiền lành.

“Anh ta nói đúng đấy chứ.” Trần Gia Bảo nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói: “Đối với cuộc chiến trong thế giới ngầm của mấy người, cho dù là các người giữ được gia nghiệp hay là bị Triệu gia chiếm đoạt, đối với tôi mà nói, chuyện này vốn dĩ chẳng quan trọng gì.”

Tưởng Đức Lâm và tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc.

“Ông nhìn Tưởng Đức Lâm đi, ngoài mặt thì coi trọng tôi, nhưng thật ra trong lòng anh ta nghĩ gì thì chúng ta đều biết. Bây giờ, tôi sẽ cho mọi người một cơ hội. Nếu ai muốn rời đi thì cứ việc, tôi sẽ cho mọi người nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ. Sau khi tôi xuống lầu, nếu ai còn chưa rời đi thì phải làm theo lệnh của tôi.” Lúc này Trần Gia Bảo cầm tách trà bước lên lầu.

Đối với Trần Gia Bảo, anh không có hứng thú về mấy việc như đấu tranh ân oán trong thế giới ngầm, và anh càng không muốn tham gia. Mục tiêu duy nhất của anh là “Thiên Tâm Quả”, hơn nữa anh cũng không muốn nhà họ Triệu nuốt chửng toàn bộ quyền lực của thành phố này. Nếu có ai gây khó khăn cho anh trong việc tìm “Thiên Tâm Quả”, anh nhất định sẽ giết sạch!

Trong phòng khách ở tầng dưới.

Sau khi Trần Gia Bảo lên lầu, một đám người này lập tức bàn tán xôn xao.

“Trần Gia Bảo là cái thá gì chứ? Tôi chủ động đến gặp nó là phước ba đời tổ tiên nhà nó rồi! Vậy mà nó còn dám để cho chúng ta nghe theo chỉ đạo của nó sao? Nếu có người ở Sơn La dám nói lời này với tôi, để xem tôi có giết nó hay không! Đại ca Tưởng, nếu anh muốn ‘nịnh bợ’ nó thì anh có thể tiếp tục, tôi không làm nữa, tôi rời khỏi đây ngay!” Đỗ Phi Dương ngoắc tay gọi người của mình rồi tức giận bỏ đi.

“Đại ca Tưởng, tôi cũng đi đây. Lão già như tôi đã sống đến sáu chục tuổi rồi nên cũng quen biết vài người trong giang hồ, vì vậy tôi cũng quen một tên cao thủ. Tôi sẽ trở lại thành phố Nam Định để gặp người ta đây, tôi đi trước nhé.” Thành Trung cười rồi đứng dậy, ông xoay người dẫn đám đàn em đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play