“Mọi người ngồi chỗ nào cũng được, cứ thoải mái.” Trần Gia Bảo dẫn
mọi người đi vào biệt thự rồi ngồi xuống ghế sô pha, anh bảo họ tùy ý
ngồi xuống, nét mặt thản nhiên không gợn sóng.
Tưởng Đức Lâm đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo rồi cười nói: “Cậu Trần,
để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Trình Vĩnh Quốc – anh lớn của tỉnh Hà
Nam, cấp dưới gần ngàn người, được mệnh danh là ‘chúa tể’ của tỉnh Hà
Nam.”
“Đây là Kinh Đại Vĩ đến từ tỉnh Thanh Hóa, nắm giữ hơn sáu mươi lăm
phần trăm các quán Karaoke, quán bar và hộp đêm tại tỉnh Thanh Hóa,
người trong giang hồ thường gọi ông ấy là ‘anh Vĩ’.”
“Ông lão này tên là Thành Trung, thường xuyên giao lưu qua lại với
những người thuộc tầng lớp thượng lưu, là chủ của chuỗi khách sạn năm
sao tại thành phố Nam Định cũng như các tỉnh huyện xung quanh, tài sản
trong tay hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng, tính tình trọng nghĩa khinh tài, có chức vị và bối phận cao trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo.”
“Cậu này là Lệ Công Danh, mặc dù còn trẻ nhưng làm việc có kế hoạch đâu ra đấy, hiện đang là anh lớn của tỉnh Ninh Bình.”
“Còn cậu trai này là Đỗ Phi Dương đến từ tỉnh Sơn La…”
Tưởng Đức Lâm lần lượt giới thiệu bảy người cho Trần Gia Bảo. Tất cả
những người này đều là anh lớn của các tỉnh thành xung quanh thành phố
Hòa Bình, người bình thường muốn được thấy mặt cũng khó, còn hơn mười
người còn lại, đều là cấp dưới của bọn họ.
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, từ trước đến nay anh không quen không thân gì họ, bây giờ họ lại tập hợp chung thành một nhóm rồi đến tìm anh, xem ra không phải chuyện nhỏ gì.
Sau khi giới thiệu xong, Tưởng Đức Lâm lớn tiếng nói với mọi người: “Các vị, đây chính là cậu Trần.”
“Chào cậu Trần.” Nhóm người Trình Vĩnh Quốc đồng loạt đứng lên chắp
tay nói, nhưng Trần Gia Bảo đã nhạy bén phát hiện ra rằng, tuy đám người kia nhìn bề ngoài thì rất cung kính nhưng ánh mắt nhìn anh lại hết sức
kỳ lạ, thậm chí còn tràn đầy sự hoài nghi và khinh miệt.
Trần Gia Bảo nhìn về phía Tưởng Đức Lâm, nghiền ngẫm nói: “Tưởng Đức Lâm, ông đang diễn kịch đấy à?”
Lòng Tưởng Đức Lâm thầm run lên, cảm thấy ánh mắt của Trần Gia Bảo
quá sắc bén, cứ như trực tiếp đâm vào tim ông ta vậy. Tưởng Đức Lâm vội
vàng nói: “Cậu Trần, cậu đừng hiểu lầm, cậu còn nhớ lần trước tôi từng
nói cho cậu về chuyện nhà họ Triệu ở tỉnh thành muốn thu nạp và tổ chức
lại xã hội đen ở thành phố Hòa Bình không?”
“Lại là nhà họ Triệu ở tỉnh thành?” Trần Gia Bảo nhíu mày, liên kết
với việc nhà họ Triệu sẽ đến vào mấy ngày nữa mà Tạ Cẩm Tú đã nói, lúc
này mới chợt hiểu ra, nói rằng: “Nhà họ Triệu sắp tới đây rồi.”
“Quả không hổ danh là cậu Trần, nắm trong tay rất nhiều tin tức.”
Tưởng Đức Lâm bội phục Trần Gia Bảo, sau đó cười khổ nói: “Lần này nhà
họ Triệu đến không phải chỉ vì xã hội đen ở thành phố Hòa Bình đâu. Ngay ngày hôm qua thôi, ông ta đã phát thư mời cho các vị đứng đầu các tỉnh
thành đang ngồi đây, hẹn chúng tôi gặp mặt ở hội quán Vọng Giang vào ba
ngày sau, cùng nhau bàn về chuyện hợp nhất các thế lực trong xã hội
đen.”
Tưởng Đức Lâm nói tiếp: “Ông ta có tài mưu lược như Nguyễn Trãi, ai
cũng biết cả. Tuy nói là thương lượng nhưng rõ ràng là muốn bày bố chúng ta, ông ta muốn nắm trong tay toàn bộ thế lực của những người đứng đầu
đang ngồi đây! Con mẹ nó, đúng là không coi ai ra gì. Ôi… Chúng tôi rất
bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài tạm thời hợp tác với nhau.”
Cho dù Trần Gia Bảo có điềm tĩnh thế nào đi nữa cũng phải giật mình
lên một cái, những người đang ngồi đây, gồm cả Tưởng Đức Lâm, đều đại
diện cho thế lực xã hội đen của tổng cộng tám tỉnh. Tám tỉnh huyện này
đã hơn một nửa thành phố rồi.
Nhà họ Triệu đúng là thích ăn lớn!
Nhưng Trần Gia Bảo không có hứng thú với những chuyện này, cũng không có thời gian để chơi đấu đá với họ, nói: “Lẽ ra chuyện bên xã hội đen
các người không nên nhờ tôi giải quyết chứ?”
Nét mặt Tưởng Đức Lâm trở nên lúng túng, ông ta vội vàng nói: “Nếu
chỉ đơn thuần là chuyện trong xã hội đen thì đương nhiên là tôi không
dám tới làm phiền cậu rồi. Cậu còn nhớ lần trước tôi có nói rằng, lần
này nhà họ Triệu tới vì đã nhắm trúng một báu vật ở thành phố Hòa Bình
không? Bảo bối này có thể giúp võ giả tăng cảnh giới, hơn nữa dựa trên
thông tin mà tôi lấy được, có khả năng rất cao bảo bối này là Thiên Tâm
Quả, tôi cảm thấy cậu sẽ có hứng thú với Thiên Tâm Quả nên tới đây thông báo cho cậu.”
“Thiên Tâm Quả?” Chỉ trong nháy mắt, con ngươi của Trần Gia Bảo co rút lại, nhưng đã trở lại bình thường ngay.
Tưởng Đức Lâm bắt được chút thay đổi trên nét mặt của Trần Gia Bảo
thì âm thầm vui mừng, xem ra Thiên Tâm Quả có sức hấp dẫn khá lớn với
Trần Gia Bảo.
Ông ta vội vàng nói: “Không sai, ngoài Triệu Đình Nhiên ra, lần này
nhà họ Triệu còn phái Đồ Bá Thạch tới. Nghe nói Đồ Bá Thạch này đã là
cao thủ Thông U hậu kỳ tuyệt đỉnh, là kẻ vô địch dưới Tông Sư. Đệt mẹ, e rằng muốn giành Thiên Tâm Quả lại lại từ tay nhà họ Triệu sẽ không hề
dễ dàng. Chỉ có điều, nếu có cậu Trần ra tay, phần thắng sẽ lớn hơn rất
nhiều.”
“Đồ Bá Thạch? Cao thủ Thông U hậu kỳ? Thú vị.” Trần Gia Bảo thấp
giọng lặp lại một câu, chẳng qua, cho dù thực lực của đối phương mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải giành lấy Thiên Tâm Quả về tay
mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT