Sau đó, Trần Gia Bảo đưa tay lấy một cái đỉnh to bằng lòng bàn tay
ra, chỉ thấy toàn thân là màu vàng, trên thân đỉnh có hai con rồng màu
xanh ngọc bích quấn quanh xen kẽ, sinh động như thật, hơn nữa còn toát
ra một luồng linh khí. Chỉ lấy ra thôi đã khiến tinh thần Trần Gia Bảo
phấn khởi, thậm chí không khí trong cả căn phòng cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Đây chính là Ngọc Hư Kim Đỉnh khoảng thời gian trước đây, anh mua ở hội bán đấu giá của tỉnh Hà Tĩnh.
Ngọc Hư Kim Đỉnh là pháp khí trung phẩm Đạo gia quý giá, nếu dùng để
luyện thuốc luyện đan, ít nhất có thể nâng cao tỉ lệ thành công gấp đôi. Đáng tiếc từ sau khi bị Trần Gia Bảo mua về, Trần Gia Bảo vẫn chưa gom
đủ dược liệu cần để luyện đan, nên chưa từng sử dụng, khiến Ngọc Hư Kim
Đỉnh vẫn luôn bị vứt trong một xó, suýt chút nữa đã bị vùi trong tro
bụi.
“Nơi đây là một trong những căn cứ của Quỷ Y Môn, nói không chừng có
thể tìm thấy rất nhiều dược liệu thượng đẳng thậm chí hiếm có. Nếu đã
đến núi Vụ Ẩn, vậy thì không thể tay không trở về, chi bằng đêm nay ra
ngoài đi một vòng, xem thử có thể có thu hoạch gì không.”
Sau khi ra quyết định, Trần Gia Bảo uống cạn một hơi trà trong ly, hương thơm lưu giữ trong miệng.
Vũ Văn dẫn bọn người Khương Ngọc, Ngô Thanh, Đoàn Vinh lần lượt sắp xếp phòng ở.
Trước tiên là bọn người Ngô Thanh và Đoàn Vinh tưởng họ có thể được
phân vào một căn phòng riêng có sân nhỏ giống như Trần Gia Bảo, kết quả
khiến họ vô cùng kinh ngạc, phòng được phân chẳng những không có sân
riêng, mà là phòng trọ nối tiếp nhau thành một dãy, thậm chí ba người
còn phải ở chung một phòng, so với đãi ngộ của Trần Gia Bảo, đúng thật
là một trời một vực!
Bởi vì Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi là hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế, nên Vũ Văn đặc biệt quan tâm chăm sóc, chia cho họ một cái sân,
nhưng hai người phải ở chung một phòng, nhưng dù là vậy, cũng tốt hơn
điều kiện ở của bọn người Ngô Thanh rất nhiều.
Đợi sau khi Vũ Văn rời khỏi phòng, Ngô Thanh thầm chau mày, liếc nhìn trong phòng, chỉ thấy trong căn phòng diện tích không lớn, trừ ba cái
giường và một cái bàn có sẵn ra, thì chẳng có gì cả, đúng là thô sơ đến
mức không thể thô sơ hơn.
Ngô Thanh không thể nhịn cơn giận trong lòng nữa, anh ta đập bàn,
phát ra tiếng ‘ầm’, anh ta tức giận nói: “Bức người quá đáng, tôi đường
đường là cậu cả nhà họ Ngô, từ lúc nào phải chịu đựng sự uất ức này, nhà họ Vũ họ thật sự bức người quá đáng!”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình bị dọa một phen, Hoàng Chí Huy vội dùng
tay ra hiệu im lặng: “Suỵt, cậu Ngô, đây là địa bàn của nhà họ Vũ, nhỏ
tiếng một chút, đừng để chịu tai bay vạ gió.”
Thi Vĩ Bình vừa ấn Ngô Thanh ngồi xuống cạnh bàn, vừa rót một ly trà, anh ta khuyên: “Hoàng Chí Huy nói không sai, suy cho cùng nơi đây không phải địa bàn của chúng ta, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hơn nữa, tuy môi trường ở đây hơi thô sơ một chút, nhưng chúng ta nhẫn nhịn vài ngày là trở về rồi, chẳng lẽ mấy ông chủ lớn cũng không chịu nổi sự uất ức này sao?”
“Tôi lại không cảm thấy thô sơ.” Ngô Thanh tức giận uống một ngụm
trà, lúc này cảm xúc mới ổn định hơn một chút, anh ta nói: “Tôi cảm thấy đến cả nhân vật nhỏ không có tiếng tăm như Trần Gia Bảo, hơn nữa còn
không có thư mời cũng được chia cho một sân nhỏ riêng biệt. Tôi đường
đường là cậu cả nhà họ Ngô, tốt xấu cũng là nhân vật có tiếng trong giới thế hệ giàu có thứ hai của tỉnh Trung Thiên. Kết quả điều kiện ở còn
không bằng Trần Gia Bảo, nếu bị truyền ra ngoài, cậu cả họ Ngô tôi chẳng phải trở thành trò cười trong giới thế hệ giàu có thứ hai của tỉnh
Trung Thiên sao?”
“Vậy cũng đúng, không lo việc phân chia ít, chỉ lo phân chia không
công bằng, huống hồ cậu cả họ Ngô còn là nhân vật có máu mặt, trong lòng thấy tức giận cũng là thường tình.” Hoàng Chí Huy gật đầu, ngồi bên
cạnh Ngô Thanh, anh ta nói: “Chuyện này nói ra tôi cũng khó chịu, nhà họ Vũ rõ ràng là xem thường chúng ta, cậu Ngô, anh nói phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao, không thể gây phiền phức cho nhà họ Vũ, lẽ nào
cũng không thể gây phiền phức cho Trần Gia Bảo à?” Ngô Thanh cười lạnh
một tiếng, anh ta nói: “Đêm nay tôi đi tìm Trần Gia Bảo, uy hiếp anh ta
để anh ta dọn ra khỏi sân nhỏ. Dù sao Trần Gia Bảo đã trúng độc ‘Huyền
Âm Xuyên Tràng Đan’, anh ta cũng không dám từ chối, mấy ngày này tôi sẽ ở trong Thiên Trúc Viện.
Ánh mắt Hoàng Chí Huy sáng lên, anh ta nói: “Ý kiến hay, vậy tôi và
Vị Bình thì sao, hai người chúng tôi có cần dọn qua đó luôn không?”
“Hai người dọn qua đó làm cái quỷ gì.” Trần Gia Bảo cười xì một
tiếng: “Hai người ở trong căn phòng rách nát này từ từ yêu đương đồng
tính đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT