“Cậu…” Ngô Thanh nổi giận đùng đùng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt không vui của Khương Ngọc, lời nói vừa tới miệng đành nuốt trở vào không thể nói ra, đành tự thầm chế giễu trong lòng, cứ để Trần Gia Bảo đắc ý và hống hách thêm một thời gian nữa, dù sao đợi sau khi Trần Gia Bảo không thể chữa khỏi cho Tiểu Thiện, anh ta sẽ ném Trần Gia Bảo lăn xuống từ những bậc thềm này, đúng, ném anh ta xuống!

Trần Gia Bảo dời ánh mắt về lại phía Tiểu Thiện và nói: “Nếu như tôi đoán không lầm thì cậu mắc căn bệnh này ít nhất mười năm rồi.”

Qua An Quốc kích động không ngừng, rất có niềm tin đối với Trần Gia Bảo, lập tức lên tiếng: “Không sai không sai, từ lúc bốn năm tuổi là Tiểu Thiện đã có những dấu hiệu của bệnh lão hóa trước tuổi, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, chúng tôi đã tìm đến khám tại rất nhiều bệnh viện lớn danh tiếng cả trong và ngoài nước, và cũng đã tốn một số tiền lớn mời rất nhiều bác sĩ danh tiếng trên thế giới đến khám, thế nhưng… thế nhưng không có một chút tác dụng nào cả. Khi nhìn thấy bộ dạng như thế này của Tiểu Thiện, tôi và mẹ của Tiểu Thiện đều rất đau lòng…”

Khi kể đến đó, giọng nói của Qua An Quốc có chút nghẹn ngào.

Khi Tiểu Thiện nghĩ đến những chuyện đau lòng, thần thái cũng ảm đạm hẳn.

Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi cảm động trước tình cha con sâu đậm của họ, đôi mắt bất chợt ngấn lệ, cũng bắt đầu hy vọng rằng Trần Gia Bảo có thể chữa khỏi căn bệnh của Tiểu Thiện.

“Ông và cậu ta cứ đi chữa ở các bệnh viện đó đương nhiên là không khỏi được rồi.”

Trần Gia Bảo nói tiếp: “Không phải là tôi khoe khoang gì, tây y không có cách nào chữa khỏi căn bệnh của con trai ông, nhưng Đông y thì, cũng chỉ có một mình tôi có khả năng đó mà thôi.”



“Hứ, đừng khoác lác.”

Đột nhiên Ngô Thanh thốt lời khinh bỉ. Qua An Quốc lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, sau đó liền hỏi: “Bác sĩ Trần, rốt cuộc con trai tôi mắc bệnh gì vậy?”

“Bệnh trạng lão hóa trước tuổi của Tiểu Thiện là do hai mặt khí huyết trong người đều thiếu hụt, đồng thời thủy hỏa bẩm sinh trong người đều suy yếu, vì hai yếu tố đó mà tạo nên bệnh. Đương nhiên, nguyên nhân chính gây ra căn bệnh đó cũng là vì thủy hỏa bẩm sinh trong người đều suy yếu, cho nên mới dẫn đến khí huyết trong người đều thiếu hụt, từ đó hình thành căn bệnh lão hóa trước tuổi của Tiểu Thiện.” Trần Gia Bảo giải thích.

Những lời anh giải thích có hơi không suông miệng, thế nhưng những người như Ngô Thanh, Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi đều là những bác sĩ giỏi giang trong gia tộc Đông y, sau khi nghe những lời giải thích của Trần Gia Bảo, lập tức nghe hiểu ngay và liền, họ bất giác rơi vào trạng thái trầm ngâm, suy ngẫm về tính khả thi của những lời mà Trần Gia Bảo vừa nói.

“Đúng đúng đúng, năm ngoái Phan Nguyên có một giáo sư Đông y đức cao vọng trọng đã từng nói, căn bệnh của Tiểu Thiện là do hai mặt khí huyết trong người đều thiếu hụt mà gây nên, nhưng không hề nhắc gì đến sự thiếu hụt của thủy hỏa bẩm sinh.” Ánh mắt Qua An Quốc lóe sáng, nếu như những lời giải thích của Trần Gia Bảo còn chi tiết hơn cả những gì mà giáo sư Đông y đó nói, xem ra Trần Gia Bảo có khả năng chữa trị khỏi căn bệnh của Tiểu Thiện.

“Điều đó là đương nhiên thôi.”

Trần Gia Bảo tiếp tục giải thích: “Trong viết rằng ‘thủy hỏa giả, âm dương chi chứng triệu giã’. Thủy hỏa bẩm sinh là vật vô hình, vốn dĩ là vô hình vô dạng, các bác sĩ Đông y bình thường đương nhiên là không cảm nhận được rồi, và đây cũng chính là lý do mà tôi cho rằng các bác sĩ tây y đành bất lực.Vì rằng các bác sĩ tây y chỉ chữa trị và cấp thuốc đối với những căn bệnh có hình có dạng, nhưng lại không có cách nào chữa trị được các căn bệnh vô hình bẩm sinh.

Trong cũng viết rằng ‘con người do ông trời sinh ra, được nuôi dưỡng bởi nông nghiệp, sau khi con người sinh ra đời, những tinh nguyên trong cơ thể sẽ ngày càng phát triển, tình trạng sinh lý cũng sẽ xuất hiện sự thay đổi tương ứng, ví dụ như con trai lúc tám tuổi có thận khí chắc nịch, tóc sẽ mau dài và răng chắc khỏe; lúc mười lăm tuổi tinh khí tràn trề, âm dương hòa; lúc hai mươi ba tuổi thận khí bình thường, gân cốt và xương chắc khỏe; tiếp theo đó sẽ là thịnh vượng đến điêu tàn, cho nên đến lúc bốn mươi mấy tuổi thận khí suy yếu, tóc rụng răng yếu; đến khoảng năm mươi tuổi thì dương khí kiệt quệ, mái tóc dần trở nên bạc phơ; lúc sáu mươi tuổi thì tinh khí suy yếu, thân thể đã đến cực điểm. Và cho đến ngày tinh nguyên bẩm sinh tiêu hao hoàn toàn, cũng chính là khi con người ra đi. Cơ thể Tiểu Thiện vốn thiếu hụt bẩm sinh, dẫn đến việc còn trẻ mà cơ thể đã suy yếu như một người ở tuổi năm mươi. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài hơn nữa, e là chỉ thêm vài năm nữa, Tiểu Thiện sẽ qua đời sớm thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play