Người đàn ông trung niên liền kích động nói ngay: “Người anh em… cậu…. cậu có thể chữa trị được bệnh lạ của con trai tôi sao? Phải rồi, tôi là tổng giám đốc Qua An Quốc của công ty thương mại Đan Quân Yên kinh. Chỉ cần cậu cứu được con trai tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

“Ba, đâu phải ba không biết rằng, chúng ta đã tìm kiếm biết bao nhiêu chuyên gia bác sĩ nối tiếng, tất cả họ đều bất lực. Bây giờ con trông tuổi tác anh ta cũng không lớn hơn con là bao, nhưng lại nói có thể chữa trị được bệnh của con, ba nghĩ rằng điều đó có thể không?” Trong phút chốc Tiểu Thiện cũng có chút vui mừng, tiếp đó liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Trần Gia Bảo, sau đó quay đầu đi và tằng hắng một tiếng.

Vì căn bệnh lão hóa trước tuổi mà cậu ta trở thành quái nhân trong mắt mọi người, trong khi những người đồng trang lứa được vui chơi và yêu đương một cách tự do, thì cậu ta chỉ có thể ẩn mình trong căn nhà tối đen như mực, mỗi khi đi ra ngoài, đều phải hứng chịu ánh nhìn kỳ lạ từ người khác, ánh mắt đó khiến cậu ta khó chịu hơn cả khi bị rạch một nhát dao trên người, và cũng vì sự khác thường của bản thân mà tự ti, và vì muốn bảo vệ bản thân, mà kể từ đó chuyển hóa sự tự ti thành sự cao ngạo cực đoan, cho nên lòng phòng ngừa rất cao.

“Người khác chữa không khỏi, không đồng nghĩa rằng tôi cũng chữa không khỏi.”

Trần Gia Bảo không giải thích thêm, liền nói: “Hãy đưa tay ra.”

“Ơ…” Tiểu Thiện ngây người ra, bị khí thế của Trần Gia Bảo áp đảo, thế là đưa tay ra một cách vô thức.

Tiếp theo đó, ngón tay của Trần Gia Bảo đã đặt lên mạch của cậu ta, rồi chợt gật đầu, nguyên nhân bệnh của Tiểu Thiện đúng như những gì mà anh dự đoán, tuy có hơi phức tạp, nhưng không làm khó dễ được anh.

Tiểu Thiện vừa định mỉa mai một câu, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Gia Bảo, lập tức không nói nên lời, thậm chí, trong lòng thấp thoáng một tia hy vọng…

Qua An Quốc nhìn căng thẳng hẳn, quan sát thật kỹ vào từng động thái của Trần Gia Bảo.

Những người như Ngô Thanh, Vũ Văn tỏ vẻ mặt khinh miệt, trong mắt họ, mọi hành động của Trần Gia Bảo đều chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.

Một lúc sau, Trần Gia Bảo thả các ngón tay ra. Qua An Quốc liền căng thẳng hỏi: “Bác sĩ… bác sĩ Trần, thế nào rồi?”



Tuy rằng Tiểu Thiện đang cố gắng giả vờ tỏ ra như không quan tâm, nhưng vẫn căng thẳng mà nuốt nước bọt.

Trần Gia Bảo từ từ lắc đầu và nói: “Bệnh của cậu ta là bệnh bẩm sinh, không phải dễ dàng mà chữa trị được đâu…” Ngô Thanh đột nhiên cười một tiếng rõ to. Ánh mắt của Qua An Quốc và Tiểu Thiện bỗng tối sầm lại, tiếp theo liền nở một nụ cười miễn cưỡng, đành thôi vậy, dù sao thì họ cũng đã quen với kết luận như thế này rồi.

Trong nụ cười chế giễu đó, chỉ nghe thấy Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Thế nhưng, may mắn là ông và cậu ta đã gặp được tôi, trên thế gian này, chỉ có một mình tôi có thể chữa trị khỏi cho cậu ta mà thôi.”

Khi câu nói trên được phát ra, những tiếng cười chế giễu của Ngô Thanh bọn họ liền tắt hẳn.

Qua An Quốc kích động nói: “Những… những lời cậu vừa nói có…. có thật không?”

Đôi mắt Tiểu Thiện càng phát sáng hơn, trong lòng vui mừng khôn xiết.

“Đương nhiên.”

Trần Gia Bảo nói một cách tự tin: “Trần Gia Bảo tôi một khi đã nói ra thì sẽ làm, khi tôi nói là sẽ chữa trị được, thì nhất định là được.”

“Nói xằng nói bậy!” Ngô Thanh cười khinh bỉ và nói.

“Ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên thấy căn bệnh quái lạ này, sao anh có thể chữa trị được cơ chứ?”

Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta một cái và nói: “Câm miệng đi, nếu như anh không chữa trị được, vậy thì ít nhất cũng nên giữ im lặng chứ, đừng làm phiền tôi chữa trị cho bệnh nhân, vì giọng nói của anh còn ồn ào hơn cả đám ruồi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play