Hồng Yến Nhi cũng thở nhẹ nhõm, dùng khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Vậy thì tốt quá rồi, leo núi đúng là mệt chết người luôn.”

Khương Ngọc cũng có chút thở dốc, đấm bóp lên đôi chân có chút mỏi mệt, vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, thấy thần sắc của anh bình thường, giống như đi trên đất bằng vậy, trong lòng càng nghi hoặc, lạ thật! Không lẽ Trần Gia Bảo là người sắt, không cảm giác được mệt mỏi sao?

Đột nhiên, nghe thấy từ phía trước không xa vọng đến tiếng cãi nhau, dường như có vài người đang xảy ra tranh chấp gì đó.

Leo núi thời gian dài thế này, cuối cùng cũng có chút hơi người rồi, mọi người đều thấy tinh thần phấn chấn hẳn, vội ngước đầu nhìn về phía trước, thông qua lớp sương mù mỏng, loáng thoáng thấy được bóng dáng của bốn người, cũng không biết đang tranh cãi cái gì.

Lại men theo bậc thềm đi lên tầm mười mấy mét nữa, sương mù dường như tan biến, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ, ở phía trước không xa bậc thềm chia thành hai ngã rẽ, ngoài bậc thềm đi thẳng đến đỉnh núi ra, bên trái còn có một bậc thềm khác.

Lúc này, có bốn người đứng ngay ngã rẽ, trong đó có hai thanh niên trẻ mặc bộ đồ vest màu đen, đôi giày da láng bóng, nhìn vào có chút thần thái.

Thần thái của họ vênh váo hống hách, đang xua đuổi hai cha con đứng trước mặt, hai cha con tay nắm tay, thần sắc buồn khổ uất ức, đang cúi người cầu xin, nói gì cũng không chịu rời đi.

Ngô Thanh tinh thần hưng phấn nói: “Hai người mặc đồ vest đằng trước, chắc là nhân viên phụ trách tiếp đón của nhà họ Vũ, chúng ta mau qua đó.”

Nói xong, anh ta vẫy tay, dẫn dắt nhóm người Hoàng Chí Huy bước nhanh về phía trước, nhanh chóng vượt qua khỏi Trần Gia Bảo, giành trước một bước đi đến đó.

Nhiều người chen chúc trước bậc thềm như thế, hai cha con bất lực đành lùi về một bên.



Hai nhân viên tiếp đón đưa ánh nhìn nghi hoặc lên người Ngô Thanh, hỏi: “Các vị đến đây có việc gì?”

Ngô Thanh chắp tay, cười lịch sự nói: “Chào hai anh, tôi là Ngô Thanh của nhà họ Ngô tại thành phố Quan Sơn, hai vị này là Khương Ngọc nhà họ Khương và Hồng Yến Nhi nhà họ Hồng, chúng tôi nhận được thiệp mời đến tham dự giải thi đấu Đông y.”

Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình cũng liền tự giới thiệu bản thân.

“Thì ra là khách mời tham gia giải thi đấu Đông y, hân hạnh hân hạnh, tôi là Vũ Văn, đây là anh em của tôi Vũ Soái, phụng mệnh gia chủ, đến đây đón tiếp khách quý của các gia tộc Đông y, xin mời các vị đưa thiệp mời ra.”

Vũ Văn cười nói khách sáo, là đệ tử của nhà họ Vũ, khi đối diện với các gia tộc Đông y ngoài xã hội thế tục, tự nhiên ắt sẽ mang cảm giác vượt trội hơn cả.

Bọn người Ngô Thanh cũng không cảm thấy có chỗ nào ngạo mạn, lập tức lấy thiệp mời giấy đỏ in mực vàng đưa ra.

Trần Gia Bảo lúc này cũng bước lên trước, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, chỉ thấy hai nhân viên tiếp đón nhà họ Vũ, năng lực võ đạo đều không cao, chỉ là ‘hợp khí kỳ’ mà thôi, ngay cả ‘thông u kỳ’ còn không tới, ngẫm nghĩ chắc do năng lực võ đạo quá thấp, không có địa vị gì trong gia tộc, vì thế mới được phân cho nhiệm vụ cấp thấp là tiếp đón khách khứa.

Khi ánh mắt Trần Gia Bảo nhìn đến hai cha con đứng một bên thì bất giác khẽ chau mày.

Chỉ thấy người cha nắm tay con trai, người cha mặc trang phục đồ hiệu trên người, tướng mạo anh tuấn thành thục, vừa nhìn biết ngay là người thành công trong xã hội. Nhưng đứa con trai thì lại có vấn đề rất lớn, cậu ta cao khoảng một mét rưỡi, tuổi tác không lớn, vậy mà đầu tóc bạc đi rất nhiều, vả lại không đơn thuần chỉ là thiếu niên đầu bạc, mà ngay cả con người cũng toát ra vẻ già dặn, giống như một ông chú hơn năm chục tuổi, điều này đối với một thiếu niên đang tuổi thanh xuân mà nói, chẳng khác nào là một đả kích tàn khốc nhất.

Trong lòng Trần Gia Bảo hiểu ngay, kết hợp với sự tranh chấp vừa xảy ra khi nãy, chắc là hai cha con này đến đây xin thuốc chữa bệnh, nhưng bị nhân viên tiếp đón của nhà họ Vũ cản lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play