Không không không, căn bản là không cần nhà họ Vũ ra tay, ngay cả cậu chủ Ngô Ngô Thanh tôi, chỉ nói về trình độ y thuật, thì cố tự tin đá văng anh đi mười con phố, nếu như anh có gan dám tham gia cuộc so tài Đông y của nhà họ Vũ, tôi chắn chắn sẽ đem anh hung hăng mà dẫm xuống dưới!”

Nói xong, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy với những người khác ha ha mà cười lớn lên.

Khương Ngọc lắc đầu, tuy rằng cô ấy cảm thấy lời của Ngô Thanh rất khó nghe, nhưng mà không thể không thừa nhận, Ngô Thanh ở trên trình độ y thuật, đích thực là có chỗ độc đáo, là một người trẻ tuổi ở tỉnh Trung Thiên, tuyệt đối là tồn tại số một số hai, thậm chí ngay cả cô đều không chắc chắn có thể thắng được Ngô Thanh.

Trần Gia Bảo lườm nhẹ Ngô Thanh một cái, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem, đến lúc đó, hy vọng sẽ không làm cho các người ngạc nhiên quá mức.”

“Được, vậy thì cứ nói chắc như vậy rồi, nếu như thành tích so tài Đông y của anh tốt hơn tôi…” Ngô Thanh nói đến đây, đi đến bên cạnh bậc thềm, chỉ vào một cái cây lớn có kích thước bằng miệng chén, cao hơn hai mét lớn tiếng mà nói: “Tôi sẽ ở trước mặt các người, đem cái cây này ăn hết!”

Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình lập tức vỗ tay hoan hô: “Cậu Ngô thật thô bạo!”

“Đây chính là anh nói đó, tôi phải nhắc nhở anh một câu, từ trước đến nay chưa có ai có thể thiếu nợ đặt cược với Trần Gia Bảo tôi.” Vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiền ngẫm.

Ngô Thanh vô cùng đắc ý mà nói: “Đó là đương nhiên, dù sao thì thắng anh dễ như trở bàn tay.”

Đoạn Văn lắc đầu, hướng về phía Ngô Thanh ném ra ánh mắt mặc niệm.

Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, tiếp tục dọn thềm mà lên, đi về hướng núi.



Đoạn Văn lập tức đi theo lên đó.

Ngô Thanh nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo, cười lạnh một tiếng: “Lại muốn thắng tôi ở cuộc thi Đông y, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây, chúng ta đi!”

Bàn tay lớn của anh ta vẫy một cái, dẫn theo Hoàng Chấn Thiên với những người khác tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh thì đuổi kịp Trần Gia Bảo.

Trên đường, Hồng Yến Nhi đã chọn ra mấy đề tài nói chuyện, muốn nói chuyện với Trần Gia Bảo, mượn cơ hội để cười nhạo Trần Gia Bảo một phen, chỉ là Trần Gia Bảo vẻ mặt lạnh nhạt, giống như là mắt điếc tai ngơ, khiến cho Hồng Yến Nhi một trận không biết nói gì, lại cộng thêm bắc thang dài đằng đẵng, một hơi đi hơn một tiếng đồng hồ, còn chưa nhìn thấy phần cuối, trong lòng Hồng Yến Nhi càng thêm không thoải mái, nói: “Các người nói nhà họ Vũ này cũng thật là thú vị, ở ẩn thì ở ẩn đi, còn cứ học ở trong phim điện ảnh mấy cái XX tông môn cao cao tại thượng kia, cứ phải đem gia tộc bố trí ở nơi núi sâu này, sợ người khác không biết nhà họ Vũ bọn họ có bao nhiêu là cao thâm khó lường.

“Cái này thì cô không hiểu rồi.” Ngô Thanh đắc ý mà giải thích nói: “Từ xưa thì có cách nói “Vua chiếm giữ núi”, giống nhà họ Vũ gia tộc lớn loại truyền lại rồi kế thừa hơn trăm năm này, trải qua rất nhiều niên đại loạn lạc, vì để tránh khỏi tai họa, từ xưa đến nay đều ở teung núi sâu rừng già loại nơi hoang vu hẻo lánh này để lại căn cứ để làm đường lui, muốn đến núi Vụ Ẩn này, cũng là một trong những địa chỉ của gia tộc nhà họ Vũ từ trước đến nay.”

“Thì ra là chuyện như vậy.” Hồng Yến Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay khen ngợi nói: “Không hổ là cậu Ngô, chính là thấy nhiều nên kiến thức rộng rãi.”

“Đó là đương nhiên.” Ngô Thanh vô cùng đắc ý, liếc Trần Gia bảo một cái, có ý mà dẫn dắt: “Không giống như người nào đó, ngoài thái độ hung hang càn quấy ra, ngay cả một chút bản lĩnh còn không có, thật sự là khiến người ta thất vọng.”

Khương Ngọc lúc này cũng nhìn về hướng Trần Gia Bảo, đột nhiên hơi nhíu mày, trong lòng nghi ngờ mà nghĩ đến: “Đã leo núi hai tiếng đồng hồ rồi, Trần Gia Bảo rõ ràng là một người bình thường, tại sao mặt không đỏ hơi thở không gấp, một chút mệt mỏi cũng không có?”

Vài người men theo bậc thềm đi lên, sương mù cũng dần dần giảm đi, cuối cùng đã đến lưng chừng sườn núi.

“Cuối cùng cũng đến rồi, trước khi tôi đi, từng nghe ba tôi nói qua, trang viên của nhà họ Vũ được xây trên nửa lưng núi, chắc không cần tốn bao nhiêu thời gian nữa sẽ thấy ngay thôi.” Ngô Thanh thở phào nhẹ nhõm, đêm qua anh ta không ngủ, lại lái xe hết nửa ngày trời, cộng thêm leo đường núi thời gian dài, cho dù anh ta có là người học võ ‘thông u kỳ’, cũng bất giác thở hổn hển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play