Trần Gia Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Dựa vào ánh đèn xe và ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy một khu rừng ở bên phải và một con sông không xa phía bên trái. Ngay cả khi ngồi trong xe, anh cũng có thể nghe thấy tiếng sóng nước ồn ào đang chảy.

“Ừ.” Trần Gia Bảo thản nhiên ăn bánh bao, mở cửa xe đi ra bờ sông, hiển nhiên việc dựng lều hoàn toàn do Đoàn Vinh phụ trách.

Mặc dù Đoàn Vinh không bằng lòng nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối, cầm hai cái lều được cuộn lại trong thùng xe, đi vào rừng cây.

Khi Trần Gia Bảo đi bộ bờ sông, không khí tràn ngập hơi ẩm, vô cùng mát mẻ.

Dưới ánh trăng, dòng sông lăn tăn xào xạc xô vào nhau khiến lòng người thổn thức.

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng phanh gấp, Ferrari và Porsche đi phía sau nãy giờ cũng dừng lại.

“Cả buổi chiều đều phải ngồi trong xe, mệt chết rồi.” Hồng Yến Nhi đẩy cửa xe bước ra ngoài, hít thở một hơi sâu rồi dang rộng cánh tay mỉm cười: “Không có ai ở đây hết, bên cạnh còn có khu rừng, không khí ở đây tốt hơn so với thành phố nhiều. Nếu sau này tôi già đi… Không, không, chị đây vĩnh viễn ở tuổi mười tám, không bao giờ già đi.”

Khương Ngọc, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và những người khác cũng theo sau.

Đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Trần Gia Bảo đang đứng bên bờ sông, Ngô Thanh cười khinh thường nói: “Tên khốn này còn có tâm tình ngắm cảnh sông nước. Đợi lát nữa, anh ta muốn cười cũng không nổi.”

“Cậu chủ Ngô, hay là chúng ta dựng lều trước đi, nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai hẵng lên đường.” Hoàng Chí Huy đề nghị.

“Được rồi, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.” Ngô Thanh gật gật đầu, vô tình liếc nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, dù sao cả một đêm, với kỹ năng của bản thân, có rất nhiều cơ hội hạ độc Trần Gia Bảo. Lúc này không cần phải vội vàng.

Nghĩ vậy, Ngô Thanh ra lệnh cho Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình dựng lều trong rừng.



Sau khi ăn một vài cái bánh bao, Trần Gia Bảo chắp tay đứng bên bờ sông, bóng dáng thảnh thơi, nổi bật hơn người.

Ánh trăng treo trên bầu trời, sông nước bao la, dáng người cô độc, thái độ điềm đạm, có phong thái ung dung tự tại của một bậc cao thủ đứng đầu.

Vừa hay Khương Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này.

Không biết vì sao, Khương Ngọc càng cảm thấy Trần Gia Bảo không hề đơn giản, liền đi về phía Trần Gia Bảo.

“Xem ra anh rất ung dung nhàn nhã, tôi phải thừa nhận, anh rất vô tư.”

Khương Ngọc đi bộ đến bờ sông, sát cánh cùng Trần Gia Bảo, những gì cô nói có ý nghĩa khác.

Trần Gia Bảo liếc nhìn Khương Ngọc, không thể không thừa nhận Khương Ngọc là một mỹ nữ, nhất là dưới ánh trăng, cả người cô như được bao phủ bởi một ánh sáng trong veo, tăng thêm vẻ thánh khiết.

Trần Gia Bảo thu lại ánh mắt của mình, nhìn sự lên xuống của dòng sông, nói: “Trời đất có vẻ đẹp tuyệt trần, chỉ có tấm lòng thanh nhàn tao nhã mới có thể thu hoạch được vẻ đẹp của trời đất hơn người khác.”

Anh tưởng tôi đang khen anh thoải mái thanh lịch sao? Tôi là muốn mắng anh cố chấp đó được không?

Khương Ngọc trợn tròn mắt, sắp xếp ngôn từ, nói: “Nói vậy anh cũng là người có phong cách, vậy cho tôi hỏi lại anh, nếu ai đó vu khống anh, lừa dối anh, xúc phạm anh, cười nhạo anh, coi thường anh và nói xấu anh thì anh sẽ làm gì?”

Trần Gia Bảo liếc nhìn cô, đột nhiên cười thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play