Vừa dưt lời, đám người Ngô Thanh, Hồng Yến Nhi, Hoàng Chí Huy đều cười ha ha.

Khương Ngọc cũng cười một tiếng. Mặc dù cô ấy cảm thấy Trần Gia Bảo không đơn giản, nhưng nhìn thế nào đi nữa, Trần Gia Bảo cũng không thể giết chết những cường giả như Tả Ngọc Lượng được.

“Được rồi, ăn đi ăn đi, sau đó đuổi theo Trần Gia Bảo. Nếu anh ta dám kiêu ngạo trước mặt tôi, tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học khó quên!” Ngô Thanh cười lạnh, như thể sợ Trần Gia Bảo chạy mất, tốc độ ăn cơm của anh ta nhanh hơn rất nhiều.

Khương Ngọc thở dài, hy vọng Trần Gia Bảo lái xe đủ nhanh. Nếu không, sợ rằng kết cục của anh ta sẽ vô cùng bi thảm.

Không bao lâu sau, bọn họ ăn cơm xong liền lái xe đuổi theo hướng Trần Gia Bảo.

Tuy nhiên, lúc này Trần Gia Bảo đang lái xe đi về núi Vụ Ẩn. Người càng ngày càng thưa thớt và xung quanh cũng vắng vẻ hơn. Không lâu sau, Đoàn Vinh nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai chiếc Porsche và Ferrari phía sau, kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng giải thích: “Cậu Trần, Ngô Thanh và những người khác đã đuổi kịp. Chuyện này không phải do tôi giở trò đâu.”

Trần Gia Bảo liếc nhìn gương chiếu hậu, sau đó nghịch điện thoại di động, trò chuyện với Hàn Đông Vy, Tô Ánh Mai và những người phụ nữ khác qua Zalo, rồi thản nhiên nói: “Đừng để ý họ, cứ lái xe đi.”

“Vâng, cậu Trần.”

Đoàn Vinh thở phào nhẹ nhõm, đạp ga, tiếp tục lái xe về phía trước.

Ngô Thanh và hai chiếc xe của họ đi theo sau, giống như mèo đuổi chuột.

Bên trong chiếc Porsche, Ngô Thanh vừa lái xe vừa cười lạnh: “Trần Gia Bảo và đám người đó quả thật rất bình tĩnh, không lo bị chúng ta đuổi theo. Xem ra Trần Gia Bảo thực sự không để chúng ta vào mắt. Hừ, chờ sau khi họ dừng lại, tôi muốn xem Trần Gia Bảo rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không mà lại dám kiêu ngạo như vậy!”

“Hì hì, lát nữa sẽ có một màn kịch hay.” Hồng Yến Nhi cười nói, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: “Anh đã tìm ra cách dạy dỗ Trần Gia Bảo chưa?”



Trong chiếc Porsche, ngoài cô và Khương Ngọc, hai người đẹp ngồi ở phía sau, chỉ có Ngô Thanh ngồi phía trước lái xe. Còn Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình ngồi trên chiếc Ferrari khác. Tất nhiên, do Ngô Thanh có địa vị cao nhất nên có thể ngồi cùng với hai người đẹp.

“Nghĩ xong rồi.” Ngô Thanh một tay lái xe, dùng tay phải lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, đắc thắng cười: “Đoán xem đây là cái gì?

“Làm sao tôi biết, là báu vật sao?” Hồng Yến Nhi vừa nói, vừa vươn tay định cầm lấy hộp gấm.

“Cẩn thận, là thuốc độc.” Ngô Thanh sửng sốt, nhanh chóng đưa hộp gấm ra xa, giải thích: “Chỉ cần anh ta trúng độc này, cứ mỗi rạng sáng, bụng sẽ đau đớn vô cùng. Tuy thứ này không giết người, nhưng cái loại cảm giác đau như bị cái gì đó xuyên thấu vào bụng chắc chắn không phải người bình thường có thể chịu được. Thậm chí đau đớn đến mức muốn tự tử. Bởi vì sáng sớm là thời điểm khí âm nặng nhất trong ngày nên độc này gọi là Huyền m Xuyên Tràng Đan.”

“Không phải chứ, mạnh như vậy sao?” Hồng Yến Nhi giật mìnhnhanh chóng rụt tay lại.

Ngô Thanh đắc ý nói: “Đó là đương nhiên. Đây là loại thuốc độc mới nhất do nhà họ Ngô của chúng ta chế ra. Chỉ có nhà họ Ngô mới có thuốc giải. Không phải Trần Gia Bảo rất kiêu ngạo sao? Khi nào tìm được cơ hội, tôi sẽ hạ độc Trần Gia Bảo, chờ cho anh ta đau tới mức không chịu nổi, quỳ xuống cúi đầu van xin tôi, để xem anh ta còn kiêu ngạo được không!”

Ngô Thanh cười lớn.

Khương Ngọc nhíu mày, vô cùng chán ghét hành vi của Ngô Thanh. Nhưng cô ấy không thể ngăn cản Ngô Thanh, bởi vì làm như vậy sẽ khiến Ngô Thanh càng thêm căm ghét Trần Gia Bảo. Dựa vào thủ đoạn của Ngô Thanh, kết cục của Trần Gia Bảo có thể còn tồi tệ hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.

“Xem ra phải tìm cơ hội nào đó nhắc nhở Trần Gia Bảo.”

Khương Ngọc hạ quyết tâm.

Đi con đường này hết vài giờ. Đến khi trời tối hẳn và trăng sáng lên, Đoàn Vinh dừng xe bên đường theo lệnh của Trần Gia Bảo, kính cẩn đưa chiếc bánh bao mình mua cho anh và nói: “Cậu Trần, con đường phía trước càng ngày càng gồ ghề khó đi. Sao chúng ta không dựng lều nghỉ ngơi, đợi ngày mai rồi đi tiếp?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play