Lúc này Trần Gia Bảo mới lấy lại tinh thần, không thích giọng điệu của Đoàn Vinh cho lắm, nói: “Trước hết, tôi không biết chắc chắn Thu Vũ Liên đã đi đâu, cũng không biết tại sao cô ta lại từ chối trả lời cuộc gọi của anh. Thứ hai, ngày hôm đó tôi đã nói với Thu Vũ Liên chuyện gì, tôi không đủ tư cách để nói cho cậu biết, bởi vì cái này không chỉ liên quan đến bí mật của tôi, mà còn là bí mật của Thu Vũ Liên. Cho dù là vì tôn trọng Thu Vũ Liên thì tôi cũng không thể nói cho anh biết. Thứ ba, đừng nói rằng Thu Vũ Liên không phải là bạn gái của anh, ngay cả khi cô ta thật sự ở bên anh thì cô cũng không phải là người phụ thuộc anh, mà là một người có cá tính và suy nghĩ độc lập. Cô ta có trả lời cuộc gọi của anh hay không là hoàn toàn là tự do của cô ta, anh không có quyền can thiệp vào cũng không có tư cách giận cá chém thớt với tôi.”

“Trần Gia Bảo, mày chính là tự tìm cái chết.” Đoàn Vinh bỗng nhiên giận dữ, đứng lên nhịn không được muốn lật tung bàn đá.

Trần Gia Bảo nở một nụ cười mỉa mai, chỉ hận không thể viết mấy chữ “không có năng lực nên tức giận” lên mặt mình.

Đoàn Vinh hung ác nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, bàn tay cứ nắm chặt rồi buông lỏng, giống như đang do dự không biết có nên đánh chết Trần Gia Bảo ở ngay đây hay không!

Lúc Trần Gia Bảo nghĩ rằng Đoàn Vinh đã không nhịn được muốn ra tay với mình thì bất ngờ Đoàn Vinh lại thả lỏng người, ngồi lại vào chỗ của mình lần nữa, rớt cho mình một ly rượu, “ừng ực” ngửa đầu uống sạch.

Trần Gia Bảo cười nhẹ, Đoàn Vinh lại có thể nhịn được, có vẻ như lòng dạ của anh ta rất sâu, xem ra nhân phẩm cao hơn Đồng Nhiên Bình không ít, đương nhiên cũng có nghĩa là Đoàn Vinh lợi hại hơn Đồng Nhiên Bình rất nhiều.

Đoàn Vinh đặt ly rượu xuống, lau vết rượu trên khóe miệng, nói: “Tôi hỏi anh một vấn đề. Mục đích anh đến thành phố Hà Tĩnh là gì?”

“Không thể trả lời.”

“Vậy lúc nào thì anh rời khỏi thành phố Hà Tĩnh?”

“Không thể trả lời.”



“Anh có ý định quấy rối Thu Vũ Liên có đúng hay không?”

“Không thể… ấy, cái này ngược lại có thể nói cho anh.” Trần Gia Bảo cân nhắc nói: “Nếu như tôi nói tôi không có hứng thú gì với Thu Vũ Liên thì anh có tin hay không?”

“Đương nhiên không tin rồi!” Đoàn Vinh cười lạnh nói: “Vũ Liên vừa xinh đẹp quyến rũ, vừa có cả nét sang trọng của một phụ nữ trí thức và sự đa tình của một người phụ nữ trưởng thành. Một người phụ nữ như vậy đơn giản chính là báu vật trời cao ban xuống, không có một người đàn ông nào có thể bỏ qua sức hấp dẫn của cô ấy.”

“Cho nên, có một câu nói rất hay. Thành kiến ​​trong lòng người ta giống như một ngọn núi lớn, dù có dọn dẹp thế nào cũng không dời được.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Nếu như anh đã có thành kiến như vậy rồi thì cần gì phải tới đây hỏi tôi nữa, như vậy chẳng phải là tự làm cho mình bực tức hay sao?”

Mặc dù Thu Vũ Liên xinh đẹp, nhưng Trần Gia Bảo đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp ở nhiều cấp bậc khác nhau, hơn nữa ở bên cạnh anh cũng có rất nhiều người đẹp, không có ai xấu hơn Thu Vũ Liên cả cho nên Trần Gia Bảo sẽ không đến nổi thấy một người đẹp sẽ yêu người đó.

Vẻ mặt Đoàn Vinh u ám nói: “Nói như vậy có nghĩa là anh thừa nhận mình có ý với Vũ Liên có đúng không?”

Trần Gia Bảo lại cười nhẹ, lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai, một tên đàn ông vô cùng ghen tị, thật sự là không thể tiếp tục giao tiếp.

“Vũ Liên là người phụ nữ của tôi. Nếu ai có ý với Vũ Liên thì người đó sẽ là kẻ thù của Đoàn Vinh tôi. Từ nay trở đi, Trần Gia Bảo anh sẽ trở thành kẻ thù của Đoàn Vinh tôi. Tốt hơn hết, anh nên cầu nguyện mình sẽ mãi mãi trốn ở nhà họ Văn không ra đi. Nếu không chỉ cần để cho tôi tìm được cơ hội thì tôi sẽ làm cho anh muốn sống không được muốn chết cũng không xong!” Đoàn Vinh đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị.

Bỗng nhiên anh ta thừa có hội lúc Trần Gia Bảo ngước lên nhìn về phía mình thì nhẹ nhàng búng ngón tay, đem thứ bột trên móng tay của mình nhanh chóng thả vào trong ly rượu của Trần Gia Bảo.

Toàn bộ quá trình vô cùng bí mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play