“Tôi không phiền, không phải anh cũng đã ngồi xuống rồi đó sao, cần gì phải hỏi câu này?” Trần Gia Bảo tự mình uống ly rượu, trong tiết trời u ám, rượu ấm êm dịu mang đến cho người ta một loại ấm áp rất khác.

Tuy nhiên, cơ thể thì ấm áp nhưng ánh mắt rất lạnh.

Bởi vì Trần Gia Bảo biết nhóm người Đoàn Vinh tới không có ý tốt.

“Cái này cũng phải, dù sao cậu cũng chỉ là khách của nhà họ Văn. Theo quan hệ của tôi và nhà họ Văn thì ở đây coi như tôi là chủ nhà và cậu là khách. Nửa người chủ nhà là tôi hỏi anh có thể ngồi xuống hay không thì đúng là không cần thiết.” trong lòng Đoàn Vinh mỉa mai, hừ, mặc dù bây giờ anh hả hê thì cũng sẽ sớm không cười được nữa.

Trần Gia Bảo đặt ly rượu xuống, thờ ơ nói: “Tôi không có hứng thú tranh cãi với anh xem ai là chủ, ai là khách. Hôm nay anh cố ý tới đây còn dụ Văn Linh Lan rời khỏi, xem ra là có mục đích khác, vì vậy tốt hơn hết anh nên đi thẳng vào vấn đề.”

“Cái câu đi thẳng vào vấn đề rất hay, đúng là thẳng thắng” Đoàn Vinh tự rót cho mình một ly rượu ấm, mùi rượu êm dịu lan tỏa khắp sân.

Tuy nhiên, mùi rượu tuy nồng nhưng không khí càng ngày càng lạnh.

Đoàn Vinh uống một ly rượu để làm ấm cơ thể, sau khi đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng, nói tiếp: “Tôi muốn biết, hôm đó anh đã nói những gì với Vũ Liên trong phòng làm việc của Vũ Liên.”

Trong ba ngày qua, anh đã gọi điện thoại cho Thu Vũ Liên không chỉ một lần, nhưng không có ngoại lệ nào, hoặc là Thu Vũ Liên không nghe điện thoại, hoặc là điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối, sau khi kết nối điện thoại, chưa nói được mấy câu thì Thu Vũ Liên nói mình đang bận sau đó cúp máy.

Trong lòng vô cùng khó chịu cho nên Đoàn Vinh nhiều lần đi tới quán bowling để tìm Thu Vũ Liên nhưng phát hiện ra Thu Vũ Liên hoàn toàn không có ở quán bowling, cô ta thậm chí còn không có ở nhà!



Đoàn Vinh ngay lập tức nhận ra rằng Thu Vũ Liên chắc chắn đã cố tình tránh mặt mình, điều này đối với người luôn tự tin như Đoàn Vinh mà nó là rất nhục nhã, mà tất cả những điều này xảy ra sau khi Trần Gia Bảo xuất hiện trong văn phòng của Thu Vũ Liên vào ngày hôm đó.

Đương nhiên, Đoàn Vinh đã liên kết hai việc này với nhau, nghĩ rằng Trần Gia Bảo đã cho Thu Vũ Liên ăn bùa mê thuốc lú gì đó, cho nên mới mê hoặc Thu Vũ Liên vì vậy anh ta vô cùng tức giận, muốn giết chết Trần Gia Bảo!

Tất nhiên là trước khi giết chết Trần Gia Bảo, anh ta phải biết rõ ràng Trần Gia Bảo đã nói cái gì với Thu Vũ Liên, mới có thể làm cho thái độ của Thu Vũ Liên đối với anh ta thay đổi mạnh mẽ, bởi vì dựa trên sự hiểu biết của anh ta về Thu Vũ Liên thì Thu Vũ Liên là một người phụ nữ rất độc lập và có kỹ năng phong phú, điều này có thể thấy được từ việc anh ta theo đuổi Thu Vũ Liên mấy năm cũng không thành công.

Vậy nên anh thực sự không thể tưởng tượng được Trần Gia Bảo đã làm gì mà khiến Thu Vũ Liên thay đổi nhiều như vậy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn!

Trần Gia Bảo lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nói: “Nếu anh muốn biết câu trả lời thì có thể trực tiếp đến hỏi Thu Vũ Liên, tới đây hỏi tôi làm gì?”

Tất nhiên, Thu Vũ Liên có nói với Đoàn Vinh hay không, điều đó không phải là việc mà Trần Gia Bảo có thể biết được.

“Chết tiệt, nếu như tôi có thể tìm thấy Thu Vũ Liên thì còn tới đây hỏi anh để làm gì?” Đoàn Vinh đem ly rượu để “bịch” trên bàn đá, rượu đổ ra rất nhiều.

“Như vậy có nghĩa là mấy ngày hôm nay anh không tìm được Thu Vũ Liên?”

Trần Gia Bảo nhíu nhẹ chân mày, hai ngày trước Thu Vũ Liên có gọi điện nói rằng cô ta sẽ hỏi tìm hiểu tin tức cặn kẽ về nhà họ Tả, chẳng lẽ bây giờ Thu Vũ Liên đã trở về nhà Tả rồi?

Đoàn Vinh tức giận đến nổi gân xanh trên trán cũng hiện lên, tức giận nói: “Anh đừng có không biết lớn nhỏ, giả bộ trước mặt tôi, mau nói đi, hôm đó anh nói chuyện gì khi ở phòng làm việc của Vũ Liên? Tại sao mấy ngày nay cô ấy luôn tránh mặt tôi, tại sao bây giờ cô ấy còn không nghe điện thoại?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play