Ông ta sống đã lâu nên rất biết cách nhìn người, thế nhưng Trần Gia Bảo lại cho ông cảm thấy khó mà có thể hiểu lòng cậu ta được.

Cha con nhà họ Hứa liếc nhau, Hứa Thành Sâm chậm rãi lắc đầu nói: “Hỏa Tinh Thảo quá quý giá. Sợ là cậu Trần phải ra về với bàn tay trắng rồi.”

Ý là ông muốn từ chối yêu cầu mua hàng của Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cau mày nói: “Ông Hứa, tiền không thành vấn đề. Theo giá thị trường, Hỏa Tinh Thảo khoảng ba trăm năm mươi tỷ, tôi sẵn sàng đưa ra giá gấp ba lần.”

Hứa Mỹ Hòa đột nhiên há hốc mồm ngạc nhiên.

Tuy là cô là cô chiêu của nhà họ Hứa, không lo ăn uống ngày thường nhưng con số một ngàn tỷ vẫn quá lớn đối với cô.

Trần Gia Bảo mặc quần áo bình thường mà mở miệng thì lập tức nhắc đến một ngàn tỷ, vì vậy cô mới phải kinh ngạc đến thế.

Lý Vũ Minh càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô cảm giác như mình bị đem ra so sánh vậy, cho nên cô tức giận mà trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.

Trong ánh mắt chờ mong của Trần Gia Bảo, Hứa Thành Sâm vẫn chậm rãi lắc đầu,ông nói: “Cậu Trần, tôi không đổi ý đâu. Hôm nay sợ anh phải về với hai bàn tay trắng rồi, tôi sẽ không bán Hỏa Tinh Thảo!”

Trần Gia Bảo cau mày tiếp tục tăng giá: “Một ngàn năm trăm tỷ!”

“Không bán.”

“Hai ngàn năm trăm tỷ!”



“Không…không bán.”

“Ba ngàn năm trăm tỷ.”

Đây đã là giới hạn của Trần Gia Bảo.

Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình nhìn nhau, trong lòng vừa kinh ngạc vừa xúc động.

Đây là ba ngàn năm trăm tỷ đó! Mặc dù nhà họ Hứa là dòng họ lâu đời hành nghề y học cổ truyền, tiếng tăm lẫy lừng khắp thành phố Hòa Bình, thế nhưng khi họ nghe con số này thì vẫn sợ hãi không thôi.

Hứa Mỹ Hòa cảm thấy hơi choáng váng, người đàn ông tên Trần Gia Bảo này trông trẻ hơn mình một chút, sao có thể giàu như vậy, trông anh ta cứ xem tiền như giấy vụn vậy!

Hứa Quân Bình càng kinh ngạc hơn vì biết trong buổi đấu giá cách đây vài ngày, Trần Gia Bảo đã bỏ ra hai ngàn năm trăm tỷ để mua Thanh Ngọc Chi, sau đó ném thêm một ngàn tỷ cho chiếc vòng cổ. Bây giờ anh ta lại ra giá ba ngàn năm trăm tỷ để mua Hỏa Tinh Thảo.

Chúa ơi, làm sao mà Trần Gia Bảo lại giàu được khi còn trẻ như vậy?

Sau khi do dự một chút, Hứa Thành Sâm vẫn là chậm rãi lắc đầu: “Không bán.”

Đây chính là 35 tỷ đồng nha, Hứa Thành Sâm vẫn từ chối.

Hứa Mỹ Hòa vừa ngạc nhiên sự hào phóng của Trần Gia Bảo vừa ngạc nhiên đối với sự lựa chọn của ông nội mình.

Cô ta làm sao biết trong lòng Hứa Thành Sâm đang rỉ máu.



“35 tỷ nha, đây chính là 35 tỷ đồng. Nếu như có Thanh Ngọc Chi thì hắn nhất định sẽ bán cho Trần Gia Bảo Hỏa Tinh Thảo mà không nháy mắt một cái. Đáng tiếc là bây giờ dược vật kéo dài tuổi thọ của nhà họ Hứa chỉ còn mỗi Hỏa Tinh Thảo, tuổi của mình lại quá lớn…..”

Nghĩ tới đây, Hứa Thành Sâm bất đắc dĩ.

Đối với một lão già gần đất xa trời mà nói, tuổi thọ vĩnh hằng còn cao hơn rất nhiều so với tiền tài.

Ông ta lắc đầu, cố nén cảm xúc đau đớn đi. Ông ta cố rặn ra một nụ cười nói: “Cậu Trần, mặc dù chúng tôi không bán Hỏa Tinh Thảo nhưng nhà họ Hứa có rất nhiều dược liệu quý giá khác, nếu không thì cậu nhìn một chút?”

Đối với sự cứng đầu của Hứa Thành Sâm, Trần Gia Bảo có chút đau đầu: “Tôi chỉ cần mỗi Hỏa Tinh Thảo.”

“Nếu như vậy thì nhà họ Hứa chỉ có thể khiến cho cậu Trần đây tay không mà về thôi. Thực sự xin lỗi.” Hứa Thành Sâm âm thầm thở dài, xem ra lần này lỡ dịp mua bán với vị đại gia này thôi.

Trần Gia Bảo đứng im, trong mắt lóe lên vẻ suy tư, anh trầm ngâm nói: “Ông Hứa, ông xem đây là cái gì?”

Nói xong, Trần Gia Bảo lấy ra một gốc dược liệu xanh như ngọc, toàn thân óng ánh, giống như một khối lưu ly.

“Thanh Ngọc Chi!”

Hứa Mỹ Hòa kinh ngạc hô lên.

Bây giờ, rốt cuộc Hứa Mỹ Hòa biết lí do vì sao Trần Gia Bảo lại có nhiều tiền đến như vậy. Vài ngày trước cô ta nghe ông nội của mình nói qua có một vị đại gia bỏ ra gần 25 tỷ để mua xuống Thanh Ngọc Chi. Bây giờ Thanh Ngọc Chi xuất hiện trong tay Trần Gia Bảo thì có thể hắn chính là vị đại gia kia.

“Chẳng lẽ bây giờ những kẻ có tiền đều ăn mặc như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play