Ngay sau đó, cô ta lắc đầu mỉm cười: “Ngây thơ, quá ngây thơ.”

Trong nháy mắt, đã đến ngày bắt đầu bữa tiệc!

Bữa tiệc này là do nhà họ Hoàng tổ chức cùng với mười gia tộc lớn đứng đầu, liên kết với nhà họ Hề, nhà họ Bùi và nhà họ Quế, cùng nhau mời Trần Gia Bảo tham gia, hơn nữa những gia tộc vừa và nhỏ ở tỉnh Phú Thọ cũng sẽ tham gia, có thể nói đây là sự ưu ái chưa từng có từ trước đến giờ!

Đột nhiên, ánh mắt của toàn bộ những người ở tỉnh Phú Thọ, đều tập trung ở thành phố Thái Bình, bởi vì họ biết, tại bữa tiệc sang trọng lớn này, sẽ quyết định cuộc sống sau này của tỉnh Phú Thọ, đến cuối cùng cùng là Trần Gia Bảo dùng sức của một người để xưng bá ở tỉnh Phú Thọ, hay là anh và nhà họ Hoàng sống chung trong hoà bình.

Mà kết quả cuối cùng như thế nào, cũng sẽ quyết định vận mệnh của rất nhiều gia tộc lớn ở tỉnh Phú Thọ.

Nhưng mà bọn họ không biết một điều quan trọng chính là, trước khi bữa tiệc này bắt đầu, kết quả của rất nhiều gia tộc và cả nhà họ Hoàng cũng đã được quyết định từ trước.

Giờ phút này, trong một gian phòng họp tại biệt thự nhà họ Ngụy, Hàn Đông Vy và Ngụy Phong Lăng đang tập hợp những người cố vấn pháp lý, nắm bắt thời gian soạn thảo ra thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của các gia tộc lớn, tranh thủ tại bữa tiệc ngày hôm nay, để cho nhà họ Hoàng cùng ký kết thỏa thuận, khiến Trần Gia Bảo trở thành người nắm giữ số vốn khổng lồ của tỉnh Phú Thọ!

Mà Trần Gia Bảo đang ở trung tâm của vòng xoáy, giờ phút này lại ngồi trong phòng khách của biệt thự nhà họ Ngụy, nhàn nhã tự tại thưởng thức trà thơm, trong lòng có chút kích động. Hôm nay khi bữa tiệc kết thúc, chuyện ở tỉnh Phú Thọ cũng kết thúc, anh có thể cùng Lưu Ly đi về phía bắc đến tỉnh Trung Thiên, chẳng những có thể lấy được phần sau của quyển “Thiên Hành Cửu Châm”, hơn nữa anh còn có thể nhân cơ hội này lấy được tình cảm của Lưu Ly!

Trong lòng anh vô cùng mong chờ!



“Gia Bảo, anh tới thử bộ trang phục áo Tấc mới mua này đi, nếu như vừa người, anh hãy mặc bộ quần áo này để tham gia bữa tiệc.”

Đột nhiên, Ngụy Nhã Huyên vui vẻ chạy vào, trong tay còn cầm một bộ quần áo màu đen, mấy ngày trước đây chính là cô ta đặc biệt mời thợ may thủ công nổi tiếng để làm ra bộ quần áo Tấc này.

Liễu Ngọc Phi trợn trắng mắt, nói: “Cô chủ Ngụy của tôi ơi, cô nghĩ cái gì vậy, bữa tiệc hôm nay đặc biệt quan trọng, tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị cho Gia Bảo một bộ lễ phục chứ?”

Ngụy Nhã Huyên vừa kéo Trần Gia Bảo thử quần áo, vừa kiêu ngạo nói: “Lấy địa vị hiện tại của Gia Bảo, mặc kệ Gia Bảo mặc quần áo gì, chắc chắn sẽ là nhân vật quan trọng trong lòng mọi người, đừng nói chỉ mặc một bộ quần áo Tấc. Chẳng qua mặc là anh ấy mặc quần áo Tấc, cho dù anh ấy có mặc vest và quần ống rộng thì mọi người có mặt cũng sẽ nghĩ giống nhau. Tôi chỉ nghĩ rằng Gia Bảo có cá tính, có lẽ trong tương lai sẽ có trào lưu mặc quần áo Tấc ở tỉnh Phú Thọ. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng trang phục áo Tấc cũng rất tốt, cô đã nghe thấy một câu rất đẳng cấp chưa? Gọi là ‘Người mặc trang phục áo Tấc không dễ động đến’, nhìn khắp tỉnh Phú Thọ này, hiện tại còn có người nào dám trêu chọc Gia Bảo, cho nên tôi cảm thấy quần áo Tấc rất phù hợp với thân phận địa vị của Gia Bảo.”

Liễu Ngọc Phi nhịn không được cười nói: “Không hổ danh là công chúa nhỏ của nhà họ Nguỵ, suy nghĩ cũng thật đặc biệt, ý tôi là, dù sao Gia Bảo mặc quần áo gì, thì cũng không ai dám chê cười anh ấy.”

“Đương nhiên rồi, sau này bọn họ đều phải dựa vào Gia Bảo để sống, có cho bọn họ mượn mười lá gan cũng không dám chê cười Gia Bảo.” Ngụy Nhã Huyên kiêu ngạo hừ một tiếng, đột nhiên có đôi mắt tinh nghịch chuyển đến trên người Liễu Ngọc Phi, chỉ thấy Liễu Ngọc Phi mặc một bộ trang phục giản dị bình thường, không khỏi kinh ngạc nói: “Chị Ngọc Phi, bữa tiệc sắp bắt đầu, sao chị còn không thay lễ phục?”

Trần Gia Bảo vừa cởi áo khoác ra, đang chuẩn bị thay trang phục áo Tấc, nghe vậy cũng hướng về phía Liễu Ngọc Phi với ánh mắt kì quái.

Liễu Ngọc Phi thở dài, nói: “Đừng nhắc tới nữa, nhiệm vụ của tôi tới Tỉnh Phú Thọ, chủ yếu là vì ‘Ngọc Tỷ Truyền Quốc’, kết quả đến bây giờ còn chưa tìm được bóng dáng của Terai Chika, tôi lo lắng cô ta mang theo Ngọc Tỷ Truyền Quốc trở về Nhật Bản, như vậy, muốn tìm lại ‘Ngọc Tỷ Truyền Quốc’ thì độ khó lại tăng lên gấp mấy lần. Hôm nay không thể nghi ngờ gì nữa, bữa tiệc này sẽ chấn động toàn bộ tỉnh Phú Thọ, nếu giờ phút này cô ta còn ở trong tỉnh Phú Thọ, tuyệt đối sẽ thừa dịp lén lút lẻn về Nhật Bản, cho nên tôi cùng Vương Hạo đã bàn bạc một chút, tính toán thời gian dẫn người đi tới các sân bay lớn và những nơi hải quan lục soát dấu vết của Terai Chika, hy vọng có thể ôm cây đợi thỏ. Về phần bữa tiệc tối nay, tôi sẽ không tham gia, không thể ở bên cạnh anh, Gia Bảo, anh nhất định có thể hiểu được những gì tôi nói đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play