Giờ phút này Lý Hải Quân đã bị vây trong trạng thái hoảng sợ và hối hận cực lớn rồi, cho nên hoàn toàn không nghe thấy Quách Thành Công nói cái gì, giọng điệu run rẩy mở miệng nói với Trần Gia Bảo: “Anh… Anh… Sao anh lại ở…”

Anh ta đang sợ hãi cực độ, vì thế lắp ba lắp bắp ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Vợ chồng Quách Thành Công càng thêm khó hiểu. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lý Hải Quân lộ ra dáng vẻ này, chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?

Đột nhiên, trong đầu Tào Tuyết Nhi chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ đến vẻ tự tin và bình tĩnh của Trần Gia Bảo, trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành. Lẽ nào anh ta thật sự có bối cảnh hùng mạnh, vì thế ngay cả nhà họ Ngụy cũng không dám ra tay với anh ta? Hoặc là, bản thân anh ta chính là nhân sĩ cao cấp của nhà họ Ngụy, thậm chí chính là cậu chủ Ngụy Phong Lăng?

Nghĩ tới đây, mặt mày của Tào Tuyết Nhi hơi biến sắc, càng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Gia Bảo trong lòng càng thấy lo sợ bất an.

Ngay cả Đường Thiên và mọi người vây xem xung quanh cũng đều đã nhìn ra được, từ sau khi Lý Hải Quân nhìn thấy Trần Gia Bảo, dáng vẻ kiêu căng hung hãn ban đầu của anh ta trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi nữa rồi, ngược lại còn trở nên sợ hãi căng thẳng. Lẽ nào, cái người đột nhiên dũng cảm đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân này có bối cảnh mạnh mẽ, thậm chí ngay cả nhà họ Ngụy cũng không dám trêu chọc tới anh ta?

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chợt đã hiểu ra được vì sao cậu Trần biết rõ chỗ dựa của Quách Thành Công là đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Ngụy mà vẫn bình tĩnh chờ đợi như vậy rồi. Thì ra người ta cũng có bối cảnh hùng mạnh nha.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo đứng dậy.

Sắc mặt Lý Hải Quân lập tức thay đổi, trong lòng càng thêm hoảng loạn, đôi chân cũng bắt đầu mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất.



“Ồ” một tiếng, mọi người xung quanh lại bắt đầu xôn xao, chỉ một động tác đứng lên của cậu Trần kia thôi mà có thể dọa cho đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Ngụy thành dáng vẻ này, anh ta rốt cuộc là ai nhỉ?

Trần Gia Bảo đi đến bên cạnh Lý Hải Quân, từ trên cao nhìn xuống anh ta, nói: “Tôi chỉ nói ba điểm.”

Ánh mắt trên cao nhìn xuống, giọng điệu không cho phép cự tuyệt, cho dù Quách Thành Công phản ứng chậm hơn nữa, bây giờ cũng đã nhìn ra được, lần này mình đã đắc tội với một nhân vật lợi hại cỡ nào rồi. Sắc mặt của anh ta không khỏi trở nên xanh mét, cũng giống như Tào Tuyết Nhi trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.

“Anh… Anh cứ việc dặn dò…” Lý Hải Quân nuốt nước bọt ‘ừng ực’ một cái, đôi chân của anh ta vẫn còn mềm nhũn không đứng dậy nổi, nhưng anh ta cũng không cảm thấy mất mặt. Nói giỡn à, tông sư cường giả chết ở dưới tay cậu Trần nhiều như vậy, bây giờ anh ta bị cậu Trần dọa đến chân mềm nhũn thì có cái gì mà mất mặt chứ?

“Thứ nhất, bởi vì hai người bọn họ giữa đường chen ngang muốn cướp đi miếng ngọc Phỉ Thúy, cho nên mạo phạm đến bạn của tôi…” Trần Gia Bảo đưa tay chỉ về phía vợ chồng Quách Thành Công và Tào Tuyết Nhi, tiếp tục nói: “Ban đầu tôi còn muốn để bọn họ xin lỗi với bạn của tôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy lời xin lỗi của bọn họ quá mức rẻ mạt, cho dù xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì cả. Không bằng dạy cho bọn họ một bài học khắc sâu, để sau này bọn họ không dám mượn tên tuổi của nhà họ Ngụy để ỷ thế hiếp người nữa.”

“Vâng vâng… Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phái người dạy dỗ hai người bọn họ thật tốt…” Lý Hải Quân vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý. Hai vợ chồng Quách Thành Công đã hại anh ta làm mất lòng cậu Trần, bây giờ anh ta cũng hận hai người này muốn chết rồi. Cho dù Trần Gia Bảo không căn dặn, anh ta cũng sẽ dạy dỗ hai người bọn họ một trận nên thân.

“Lý… Anh Lý, chuyện này… như vậy không…”

Quách Thành Công vội vàng tỏ ý phản đối, nhưng còn không đợi anh ta nói hết câu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lý Hải Quân, trong lòng cũng bị dọa nhảy dựng lên rồi. Lời nói của anh ta vốn đã đến bên miệng lại phải nuốt vào trong, trong lòng một trận hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play