Lý Hải Quân rất hiểu tính Quách Thành Công, hơn nữa còn nghe thấy tiếng hít hà của mọi người xung quanh, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ rằng Quách Thành Công là người sai trước, nhưng mà, thế thì lại làm sao ?

Quách Thành Công chính là bạn của Lý Hải Quân anh, bình thường vẫn luôn kính trọng anh ta, nếu Quách Thành Công bị đánh mà anh ta lại chẳng có phản ứng gì, truyền ra ngoài thì anh ta sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ đàm tiếu mất.

Nghĩ thế, anh ta xem như không nhìn thấy thái độ của mọi người xung quanh, mặt mũi tối sầm lại, nói: “Tên nào to gan như vậy, ngay cả bạn bè của Lý Hải Quân này còn dám đánh, xem ra là không muốn sống nữa rồi. Bây giờ tên nhóc kia ở đâu, tôi sẽ ra mặt thay anh, hung hăng dạy bảo hắn ta!”

“Chính là tên đó!” Quách Thành Công lập tức xoay người chỉ về Trần Gia Bảo..

Lý Hải Quân nhìn theo hướng tay của Quách Thành Công, tức khắc trợn tròn mắt, đây…đây chẳng phải là cậu Trần sao?

Anh ta còn cho rằng mình nhìn nhầm, vội vàng dụi dụi mắt, chỉ thấy Trần Gia Bảo bắt chéo chân ngồi trên ghế, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.

Không sai, đó chắc chắn là cậu Trần!

Sắc mặt Lý Hải Quân thoáng chốc đã thay đổi, một nỗi sợ hãi mạnh liệt từ dưới đáy lòng dâng lên.

Quách Thành Công không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Lý Hải Quân, anh ta tràn đầy hưng phấn, nói: “Nhóc con, Anh Lý đây là đội trưởng đội bảo an của nhà họ Ngụy, chỉ cần một câu đã có thể điều động toàn bộ đội bảo an của nhà họ Ngụy lại đây, mày nếu đã biết sợ thì nhanh chóng nhận sai và bồi thường theo lời tao nói lúc nãy, nếu không, sau này mày có muốn hối hận cũng không kịp!”



Quách Thành Công muốn nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt thậm chí là sợ hãi của Trần Gia Bảo, nhưng anh ta thất vọng rồi. Anh ta chỉ thấy Trần Gia Bảo thong dong điềm tĩnh không chút hoảng loạn cuống quýt, thậm chí trong mắt còn có vẻ trào phúng, giống như… giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Đúng, chính là loại ánh mắt này.

Quách Thành Công hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy loại người bình tĩnh như vậy. Nhưng ngay lập tức anh ta giận tím mặt nói: “Anh Lý, tôi thấy thằng nhóc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu, nếu không thì anh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại gọi mấy chục anh em tới đây dạy bảo anh ta một trận… Ừ?”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, đột nhiên quay đầu phát hiện sắc mặt của Lý Hải Quân đã trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, thậm chí đôi chân cũng hơi run rẩy. Anh ta không khỏi bị dọa sợ nhảy dựng lên rồi, vội vàng hỏi: “Anh Lý, sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy, có phải là thân thể không thoải mái không hả?”

Trải qua nhắc nhở của Quách Thành Công, bao gồm cả Đường Thiên ở trong đó, mọi người xung quanh đều phát hiện ra sự khác thường của Lý Hải Quân, không khỏi sôi nổi thảo luận.

Đường Thiên nhỏ giọng khó hiểu hỏi: “Anh ta làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ cao lớn thô kệch thế kia sẽ không phải thật sự thân thể không thoải mái chứ? Vậy quả thật quá tốt rồi, chúng ta nhân cơ hội đi thôi.”

Trần Gia Bảo nghiền ngẫm cười nói: “Không phải thân thể anh ta không thoải mái, mà là bị dọa sợ rồi.”

“Bị dọa sợ?” Đường Thiên sửng sốt, sau đó đảo hai mắt trắng dã, rõ ràng không tin lời của Trần Gia Bảo nói. Lý Hải Quân thân thể cường tráng, hơn nữa còn là đội trưởng bảo vệ của nhà họ Ngụy, sao có thể bị dọa thành dáng vẻ như nhìn thấy ma thế này chứ?

Trên thực tế, Lý Hải Quân thật đúng là bị dọa sợ rồi. Anh ta thế nào cũng không nghĩ đến, người mà Quách Thành Công bảo mình đối phó lại là cậu Trần. Mẹ nó, đây chính là cậu Trần một cước giẫm đạp nhà họ Hoàng xuống dưới chân, còn chém giết cường giả truyền kỳ và một đám tông sư cường giả đấy. Bản thân Quách Thành Công đắc tội với cậu Trần thì cũng thôi đi, lại còn muốn kéo anh ta vào. Đây không phải là bảo anh ta tự tìm đường chết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play