Liễu Như Ý nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt nghi ngờ.

Không thể nào, vốn dĩ bác sĩ càng lớn tuổi thì tay nghề càng cao, đặc biệt là Đông y. Bởi vì lý thuyết của nó rất khó hiểu và rắc rối, vì vậy để thành thạo y học cổ truyền thì cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian.

Trần Gia Bảo còn quá trẻ nên Liễu Như Ý tất nhiên nghi ngờ anh rồi.

“Anh Tạ, không phải tôi không tin anh, chỉ là…” Tần Quang Đại liếc nhìn Trần Gia Bảo, lông mày nhăn lại, ông nghi ngờ Tạ Anh Dũng đang lợi dụng mình nên ông nói: “Chỉ là cậu Trần còn quá trẻ, cho dù là sự thật đi nữa thì tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ biết vào mánh nhỏ trong Đông y mà thôi. Hay là chúng ta mời một vị bác sĩ khác đi?”

Câu nói này chứng tỏ rằng ông ta không tin vào y thuật của Trần Gia Bảo.

“Chồng à, tại sao chúng ta không đến nhà họ Hứa để thử một lần?” Liễu Như Ý đề nghị.

Tần Quang Đại gật đầu thì hai người lập tức rời đi.

Tạ Anh Dũng cảm thấy sốt ruột, Tần Quang Đại là đối tác rất quan trọng của ông ta, nếu gia đình họ Tạ của ông muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của mình khắp tỉnh thành, nhất định không thể không có sự giúp đỡ của Tần Quang Đại. Hơn nữa, Tạ Anh Dũng hiện có một công việc kinh doanh lớn hơn và muốn hợp tác với Tần Quang Đại, vì vậy ông không thể để cho Tần Quang Đại rời đi như thế này được.

“Anh Tần, anh còn không tin được tôi sao? Dù sao người ta đã ở đây rồi thì anh cứ thử xem sao. Nếu cậu Trần thực sự không làm được thì anh lại đến nhà họ Hứa, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa mà sẽ tự mình chở hai người đi đến đó, được không?” Tạ Anh Dũng lo lắng nói.

Liễu Như Ý nhìn Tần Quang Đại, hiển nhiên là bà đang muốn hỏi ý tứ của chồng mình.



Tần Quang Đại nhíu mày, ông nghĩ nếu cứ như thế này sẽ làm mất mặt của Tạ Anh Dũng, vì vậy ông ta lại ngồi xuống mà miễn cưỡng nói: “Thôi được, nếu anh Tạ đã nói như vậy thì cứ để cho Trần…cậu Trần thử xem sao.”

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của ông ta, rõ ràng là ông ta không tin tưởng Trần Gia Bảo.

Tạ Anh Dũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Trần Gia Bảo tự giễu trong lòng, ông ta tự mời anh đến khám bệnh, vậy mà thái độ của ông ta còn như vậy, anh cũng không thèm phục vụ bọn họ làm gì.

Trong lòng Trần Gia Bảo đột nhiên cảm thấy không hài lòng.

“Nếu cậu muốn thử thì nhanh chút đi, đừng làm tốn thời gian của chúng tôi.” Tần Quang Đại nói với Trần Gia Bảo.

Rõ ràng là ông ta không tin Trần Gia Bảo có thực lực chữa được bệnh cho ông.

Trần Gia Bảo cười khẩy một cái tỏ vẻ khinh thường rồi anh đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Anh Dũng hít vào một hơi, ông biết rằng đã có chuyện xảy ra rồi, vì vậy ông đột nhiên đổ mồ hôi ướt cả áo.

Lúc này sắc mặt của Tần Quang Đại cũng thay đổi, nhà họ Tần là một dòng họ lớn ở thành phố, thực lực của họ cũng không thua kém nhà Triệu chút nào. Tần Quang Đại là người chủ chốt trong nhà họ Tần nên ông ấy chưa từng bị đối xử như vậy, vì vậy Tần Quang Đại đột nhiên đập bàn, đứng lên tức giận nói: “Cậu đứng lại cho tôi, thái độ của cậu như vậy là sao? Cậu biết tôi là ai không?”



Trần Gia Bảo quay lại cười khẩy, anh chắp tay sau lưng rồi nói: “Chuyện ông là ai có quan trọng không? Tôi chỉ biết hai người đều là bệnh nhân, một người bị thiếu thận còn người kia thì kinh nguyệt không đều. Tôi nói đúng không?” “

“Làm sao mà cậu biết?”

Tần Quang Đại và Liễu Như Ý đồng thời kêu lên, sau đó cả hai nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia.

Tần Quang Đại tin chắc rằng anh ta chưa bao giờ nói với Tạ Anh Dũng về chuyện này, vì vậy việc Tạ Anh Dũng nói với Trần Gia Bảo là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Vậy thì chỉ còn lại duy nhất một khả năng là thật sự Trần Gia Bảo có thể nhìn ra điều này!

Tạ Anh Dũng vui mừng khôn xiết, ông nhìn vẻ mặt của bọn họ là biết Trần Gia Bảo nói đúng nên ông vội vàng nói: “Cậu Trần nhất định là bác sĩ thiên tài, anh nhất định phải để cậu ấy khám cho. Bây giờ hai người đã tin rồi chứ? Bác sĩ Trần, nếu cậu còn biết thêm điều gì thì không ngại cứ nói ra đi.” Nói xong, Tạ Anh Dũng còn nháy mắt với Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo trợn mắt nói: “Chữa bệnh vô sinh đối với hai người thật ra không khó. Nguyên nhân chính là ở người phụ nữ. Đương nhiên, người đàn ông ít nhiều cũng có vấn đề.”

Vẻ mặt của Liễu Như Ý thoáng chốc trở nên buồn bã, sau đó bà vội vàng hỏi: “Trần … Bác sĩ Trần, cậu có thể nói cụ thể hơn cho tôi được không?”

Thái độ của Liễu Như Ý lập tức trở nên kính nể hơn trước.

Trần Gia Bảo khẽ cau mày nói: “Y học cổ truyền chú ý đến việc nhìn, nghe và hỏi. Tôi xem biểu hiện của hai người thì trong lòng cũng có thể đoán ra vài phần, nhưng tôi vẫn cần phải bắt mạch để xác nhận phỏng đoán có đúng hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play