Đối với cô ấy, cô ấy không muốn nhìn thấy Thượng Tiếu Vi và Trần Gia Bảo ở cùng nhau, lý do rất đơn giản, vì hôm nay là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Trần Gia Bảo, vừa gặp đã yêu không đáng tin cậy chút nào, hơn nữa lấy bối cảnh gia tộc của Thượng Tiếu Vi mà nói, nhà họ Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép Thượng Tiếu Vi ở cùng chỗ với một người bình thường, vả lại về sau cũng sẽ bị buộc phải rời khỏi nhau, chi bằng bây giờ liền trực tiếp chia rẽ bọn họ.

Thượng Tiếu Vi cong môi, cau mày nói: “Cao Triết chơi bi-a giỏi như vậy, vậy mà còn chọn so tài với Gia Bảo, chính là không biết xấu hổ, anh ta làm được mà tôi lại không nói được sao?”

Trong lòng Nhậm Mộng Vũ có chút buồn cười, nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của Thượng Tiếu Vi và thì thầm: “Được rồi, chúng ta vẫn là xem bi cho tốt đi.”

Thượng Tiếu Vi cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt uất ức.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng “bốp”, Cao Triết lại ghi bàn, trong lòng Thượng Tiếu Vi có chút lo lắng.

Khóe miệng Nhậm Mộng Vũ cười càng đậm, xem ra trận so tài bi-a này Trần Gia Bảo thua rồi.

Cô ấy theo bản năng nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy vẻ mặt Trần Gia Bảo bình thản, khóe miệng mỉm cười, dường như anh không quan tâm chút nào đến việc dẫn đầu của Cao Triết.

“Trần Gia Bảo có chuyện gì vậy, chẳng lẽ anh ta không lo lắng chút nào về việc để thua Cao Triết sao? Là vì anh ta tự tin cuối cùng mình sẽ thắng, hay là anh ta không quan tâm đến Tiếu Vi một chút nào nên cho dù thua cũng không hề gì sao?”

Nhậm Mộng Vũ cảm thấy cách giải thích thứ hai hợp lý hơn, không khỏi thầm thở dài, bạn thân của cô ấy thật sự không biết cách đối xử với người khác, cứ như vậy, càng thêm không thể đồng ý để Tiếu Vi và Trần Gia Bảo qua lại với nhau.

Sau khi Cao Triết ghi sáu bàn, có một lỗi nhỏ và anh ta đã không ghi bàn thứ bảy, nhưng thành tích như vậy cũng đã đủ sắc nét.

Anh ta duỗi thẳng lưng và nhìn Trần Gia Bảo đầy khiêu khích: “Sáu bàn thắng trong một cú đánh, tiếc là có một chút lỗi nhỏ, nếu không tôi sẽ đánh đến cùng và không cho cậu cơ hội nào, thôi bỏ đi, coi như cho cậu một cơ hội, hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”



“Sáu bàn thắng trong một cú đánh, cũng tàm tạm.”

Trần Gia Bảo cười khẽ sau đó bước đến bàn bi-a bên cạnh.

Thượng Tiếu Vi lập tức đến bên Trần Gia Bảo, lo lắng hỏi han: “Gia Bảo, anh nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

“Một trăm phần trăm!”

Thượng Tiếu Vi kinh ngạc, vui mừng nói: “Nói vậy, kỹ năng bi-a của anh tốt lắm sao?”

Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ: “Không, anh chưa bao giờ đánh bi-a.”

Trước giờ anh sống trên núi nên không biết đánh bi-a, chỉ sau khi xuống núi, anh mới biết được luật chơi bi-a từ kênh thể thao trên TV, lần gần nhất Trần Gia Bảo đến với bi-a là trận so tài giữa Liễu Ngọc Phi và Đoạn Khánh Tân ở Yên Bái.

Vừa nói lời này, nụ cười trên mặt Thượng Tiếu Vi lập tức cứng đờ, sau đó khuôn mặt thanh tú nhất thời suy sụp: “Không thể nào, anh… Anh chưa từng đánh bi-a sao?”

“Đúng là chưa từng đánh nhưng không có gì ngăn cản được sự tự tin một trăm phần trăm của anh.” Trần Gia Bảo cười nói trong khi cầm một cây cơ ở bàn, đã sẵn sàng chuẩn bị đánh viên bi trắng.

Cao Triết cười lớn và đứng dậy nói: “Buồn cười, thật sự rất buồn cười, một người trước giờ chưa từng đánh bi-a lại tự tin một trăm phần trăm như vậy, tôi nghĩ cậu có một trăm phần trăm tự tin là thua đi, trận bi-a này xem ra không còn gay cấn nữa.”

Nhậm Mộng Vũ bí mật cau mày, bước đến kéo Thượng Tiếu Vi qua nói nhỏ: “Tiếu Vi, giờ cậu thấy đấy, Trần Gia Bảo trước giờ chưa từng đánh bi-a, căn bản không có khả năng làm đối thủ của Cao Triết, nhưng cậu xem anh ta một chút cũng không quan tâm, thiết nghĩ trong lòng anh ta đối với cậu cũng sẽ như vậy, cậu vẫn là sớm từ bỏ Trần Gia Bảo đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play