“Đúng đúng đúng, chị Đông Vy so sánh quá hình tượng rồi. Chủ tịch Trần chính là một chú sói lớn.” Lê Thanh Vân cũng nở một nụ cười duyên, ở sau lưng Hàn Đông Vy ném một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Gia Bảo, trong lòng lặng lẽ bổ sung thêm một câu, hơn nữa còn là một con sói hung ác háo sắc chuyên ăn thịt các cô gái đẹp.

Hàn Đông Vy ở trong lòng Trần Gia Bảo cười xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Gia Bảo, anh muốn thanh lập công ty chi nhánh của tập đoàn Gia Vy ở tỉnh Phú Thọ à. Chuyện nay không phải là chuyện nhỏ đâu, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy, mà còn có năng lực làm việc mạnh mẽ để tiến hành quản lý mới được. Bên này anh đã có ứng cử viên thích hợp nào chưa?”

“Phan Phi Uyên.” Trần Gia Bảo nói ra một cái tên khiến Hàn Đông Vy và Lê Thanh Vân kinh ngạc không thôi.

Hàn Đông Vy lập tức hỏi đến cùng: “Là Phan Phi Uyên chủ tịch của tập đoàn Minh Nhiên ở Hà Nội, nữ hoàng làm thuê Việt Nam kia ư?”

“Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy và Lê Thanh Vân đều sợ ngây người rồi.

Sau đó, Hàn Đông Vy cười khổ nói: “Gia Bảo, anh thật sự lại khiến em kinh ngạc một trận rồi. Ngay cả Phan Phi Uyên loại phụ nữ này cũng bị anh lôi tới đây. Ôi, địa vị của cô ta ở trong giới kinh doanh còn cao hơn em rất nhiều đấy. Đến lúc em là chủ tịch của tổng bộ tập đoàn, mà cô ta lại là người phụ trách của công ty chi nhánh, thoáng cái em cảm thấy áp lực nhiều hơn rất nhiều nha.”

Trần Gia Bảo cười nói: “Chị Đông Vy là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải thiên vị em hơn chứ. Bây giờ anh tặng em một thứ đồ tốt, để tổng bộ tập đoàn Gia Vy của em lại được nâng lên một tầng cao mới. Thanh Vân, giúp tôi lấy giấy bút qua đây.”

Lê Thanh Vân đáp lại một tiếng, lấy giấy bút đặt ở trên bàn tròn màu đen.



Trần Gia Bảo đi đến bên cạnh bàn tròn, cầm lấy bút rồng bay phượng múa viết xuống một phương thuốc.

“Gia Bảo, đây là phương thuốc gì vậy?” Tuy Hàn Đông Vy nhìn không hiểu, nhưng cô biết, hễ là phương thuốc mà Trần Gia Bảo viết xuống, không ngoại lệ đều là phương thuốc quý giá thất truyền đã lâu.

Trần Gia Bảo giải thích: “Đây là phương thuốc anh xem được ở trên một cuốn sách y học cổ đại, tên chữ gọi là “Biến Chất Hóa Ứ Hoàn”, đặc biệt điều trị bệnh ung thư dạ dày, hơn nữa theo trong sách ghi chép lại, phương thuốc này có hiệu quả rất kỳ diệu.

Em có thể dựa theo phương thuốc này để sản xuất. Anh nghĩ nhất định sẽ được ưa chuộng trên thị trường. Đợi đến khi tập đoàn Gia Vy thành lập công ty chi nhánh, tổng bộ tập đoàn Gia Vy của em đã trở thành doanh nghiệp ‘ngôi sao’ ở Việt Nam rồi, đến lúc đó có áp lực thì do Phan Phi Uyên phải chịu rồi.”

Nói thật, đối với sự cạnh tranh lành mạnh giữa Hàn Đông Vy và Phan Phi Uyên, Trần Gia Bảo rất vui vẻ đứng bên ngoài xem. Điều này có lợi ích to lớn đối với sự phát triển sau này của tập đoàn Gia Vy.

Giờ phút này, Hàn Đông Vy và Lê Thanh Vân hoàn toàn kinh hãi rồi. Nếu thật sự có thể chữa được bệnh ung thư dạ dày, đây chắc chắn là một công trình lớn, mà tập đoàn Gia Vy càng có thể thừa thế mở rộng lên một tầng cao mới.

Ý thức được mối liên hệ to lớn này, Hàn Đông Vy hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Gia Bảo, em sẽ xin bản quyền sáng chế phát minh đối với phương thuốc này, hơn nữa nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh. Đúng rồi, anh cảm thấy đưa ra giá bán sản phẩm này như thế nào thì thích hợp? Nếu để em đưa ra ý kiến, giá bán phải cao hơn ‘Cố Tinh Hoàn’ mới được. Bởi vì ‘Cố Tinh Hoàn’ là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, mà ‘Biến Chất Hóa Ứ Hoàn’ lại là thuốc cứu mạng thật sự.”

“Không ổn.” Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm suy tính một lát, sau đó nói: “‘Cố Tinh Hoàn’ là sản phẩn chăm sóc sức khỏe, người có tiền mua tương đối nhiều, cho nên giá đưa ra cao một tí cũng không quan trọng. Còn ‘Biến Chất Hóa Ứ Hoàn’ đối với rất nhiều người nghèo và người bình thường mà nói lại là thuốc cứu mạng của bọn họ. Anh cảm thấy giá bán nên thấp một chút để tất cả mọi người đều có thể mua được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play