“Ngọc Thanh, tôi nhớ rõ là trong khoảng thời gian này bên cạnh cô không xuất hiện người đàn ông nào mà, cô cảm thấy tôi sẽ tin anh ta là bạn trai cô thật sao?” Hề Vân Lâm cố gắng đè nén sự ghen tị trong lòng, sau đó cười lạnh nói với Trần Gia Bảo: “Tôi mặc kệ Ngọc Thanh cho anh lợi ích gì để anh tới giả làm bạn trai Ngọc Thanh, có điều chuyện này không dễ dàng vậy đâu.’

Bạch Hải Hồng âm thầm gật đầu, ông ta cũng cảm thấy Bạch Ngọc Thanh đang diễn kịch, lúc trước Bạch Ngọc Thanh không hề có dấu hiệu yêu đương nào, sao có thể đột nhiên lại có bạn trai như vậy chứ? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Hà Tử Lan cũng không khỏi cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào bọn họ thật sự là giả vờ?

Bạch Ngọc Thanh hơi nheo mắt lại, không ngờ Hề Vân Lâm lại thông minh như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn họ đang đóng giả tình nhân.

Bạch Ngọc Thanh còn đang không biết phải làm gì thì Trần Gia Bảo đột nhiên nhếch miệng, khẽ cười, nhướng mày nói: “Giả làm bạn trai Ngọc Thanh? Suy nghĩ của các người đúng là chủ quan.”

Đột nhiên, ở trước mặt bao nhiêu người, Trần Gia Bảo giơ tay nâng cằm Bạch Ngọc Thanh lên, trực tiếp mạnh mẽ hôn lên đôi môi kiều diễm của Bạch Ngọc Thanh.

Cảm giác ngọt ngào khiến người ta mất hồn.

Bạch Ngọc Thanh bất ngờ bị hôn, khi phản ứng lại mình đã bị Trần Gia Bảo lấy đi nụ hôn đầu rồi, ngây ra một lúc lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Đám người Hề Vân Lâm ngây người đứng nhìn, bọn họ hiểu Bạch Ngọc Thanh, cô ta luôn băng thanh ngọc khiết, tuyệt đối không có khả năng để người khác giới làm ra hành động thân mật như thế với mình, chẳng lẽ bọn họ thật sự là một đôi?

Bạch Hải Hông âm thầm nhíu mày, theo ông ta nhận thấy, cho dù là gia đình hay là năng lực bản thân, Hề Vân Lâm vẫn là con rể tương lai phù hợp nhất mà ông ta lựa chọn, chỉ là hiện giờ giữa đường lại nhảy ra một tên cản đường thế này, hoàn toàn làm rối loạn hết những sắp xếp của ông ta lúc trước.



Hề Vân Lâm càng nhìn càng đố kỵ, nắm chặt tay lại đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Hà Tử Lan thật ra rất vui vẻ, chỉ cần con gái mình có thể tìm được người mình yêu, bà ta sẽ không để ý đối phương là ai.

Một lát sau, Trần Gia Bảo mới buông Bạch Ngọc Thanh ra, đầu tiên là khẽ cười một tiếng với Bạch Ngọc Thanh đang có chút bực bội lẫn xấu hổ đan xen, tiếp đó xoay đầu nói với Hề Vân Lâm: “Hiện giờ anh còn cảm thấy tôi chỉ là bạn trai giả dạng của Ngọc Thanh không?”

Bạch Ngọc Thanh khóc không ra nước mắt, nhưng lúc này lại không thể không phối hợp với Trần Gia Bảo, vội vàng làm dáng vẻ xấu hổ cúi đầu, nhưng thật ra trong lòng đã hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Bạch Hải Hồng sửng sốt, không ngờ tên nhãi này lại khiêu khích Hề Vân Lâm? Lẽ nào anh không biết Hề Vân Lâm là cậu chủ nhà họ Hề sao, đúng là gan to bằng trời!

Ánh mắt Hề Vân Lâm lóe lên vẻ đố kỵ, hận không thể đánh bầm dập Trần Gia Bảo, lạnh lùng nói: “Anh có biết là hiện giờ mình đang đùa với lửa không, ở địa bàn tỉnh Phú Thọ này mà anh dám đối đầu với Hề Vân Lâm tôi sao!

Bạch Hải Hồng âm thầm gật đầu, nhà họ Hề xếp thế hai ở tỉnh Phú Thọ này, trừ phi là người của nhà họ Hoàng tới, nói cách khác, ở khắp tỉnh Phú Thọ này, không ai có thể giàu có bằng Hề Vân Lâm.

“Ha ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, dưới ánh mắt phẫn nộ của Hề Vân Lâm, duỗi tay ôm lấy eo thon của Bạch Ngọc Thanh nói: “Tôi nhớ rõ anh có một người em trai tên là Hề Như Kiên, anh ta cũng nói với tôi như vậy, nhưng cuối cùng lại phải ở trước mặt tôi nhận lỗi như một con chó.”

Lời vừa nói ra khiến Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm vô cùng sửng sốt.

Sau đó, Hề Vân Lâm như thể vừa mới nghe được một chuyện vô cùng nực cười, cười ha hả nói: “Thật là lớn miệng, tuy rằng em trai tôi không biết cố gắng nhưng nói thế nào cũng là người của nhà họ Hề, anh lấy đâu ra tư cách khiến em trai tôi nhận lỗi chứ? Thật đúng là buồn cười chết tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play