Bạch Hải Hồng cảm thấy hai từ “Gia Bảo” này có chút quen tai, có điều cũng không nghĩ nhiều, thấy Trần Gia Bảo cứu con gái mình, không khỏi biết ơn Trần Gia Bảo, duỗi tay nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Trần Gia Bảo, nói lời cảm ơn từ đáy lòng với anh: “Gia Bảo đúng không, cảm ơn cậu nhiều, cậu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, chỉ cần nhà họ Bạch chúng tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức có thể để làm.”

Hề Vân Lâm nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trong lòng đã sinh ra địch ý với Trần Gia Bảo.

Tuy rằng anh ta không biết quan hệ của Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh nhưng chỉ cần là người khác giới trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Bạch Ngọc Thanh đối với anh ta mà nói đều là một sự uy hiếp, buộc anh ta phải nghiêm túc chống trả!

Việc này không chứng tỏ Hề Vân Lâm thích Bạch Ngọc Thanh nhiều đến đâu, chỉ yếu là vì nhà họ Bạch chỉ có một cô con gái là Bạch Ngọc Thanh, nếu anh ta có thể theo đuổi được Bạch Ngọc Thanh, chẳng những có thể tiến thêm một bước chèn ép Hề Như Kiên, từ đó củng cố địa vị của anh ta ở nhà họ Hề, nói không chừng còn có cơ hội nắm toàn bộ tài sản nhà họ Bạch ở trong tay.

Cho nên Hề Vân Lâm mới nhất quyết theo đuổi Bạch Ngọc Thanh nhiều năm như vậy, anh ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh cô ta xuất hiện một người đàn ông nào khác!

Chẳng qua Bạch Ngọc Thanh cũng là người phụ nữ thông minh, từ lâu đã nhìn ra ý định của Hề Vân Lâm cho nên vẫn luôn từ chối Hề Vân Lâm, cũng bởi vậy mà hiện giờ cô ta mới đang nhờ Trần Gia Bảo đóng giả làm bạn trai mình.

Giờ phút này, nghe được Bạch Hải Hồng nói vậy, Trần Gia Bảo cười nói: “Bác trai khách khí quá rồi, đây đều là những chuyện cháu nên làm.”

Bạch Hải Hồng còn tưởng là Trần Gia Bảo khách sáo, cười ha hả nói: “Cậu không cần khách sáo, nhà họ Bạch chúng tôi cũng không phải người keo kiệt, cậu muốn báo đáp gì cứ việc nói.”

Hề Vân Lâm lập tức ở một bên phụ họa nói: “Đúng vậy, anh cứu Ngọc Thanh, thì cũng chính là ân nhân của Hề Vân Lâm tôi, tôi sẽ chuyển cho anh ba tỷ coi như là báo đáp ơn cứu mạng của anh với Bạch Ngọc Thanh.”

Anh ta chủ động mở miệng nói muốn báo đáp, trên thực tế là muốn tuyên bố chủ quyền của anh ta với Bạch Ngọc Thanh trước mặt Trần Gia Bảo, đồng thời ra mặt thị uy trước Trần Gia Bảo.



Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên một nụ cười, hiện giờ Hề Vân Lâm càng thể hiện, một lát nữa bị vả mặt lại càng thêm tàn nhẫn.

Quả nhiên, Bạch Ngọc Thanh lập tức khẽ cau mày, bất mãn nói: “Tôi và anh có quan hệ gì, ai cần anh báo đáp? Hơn nữa, Gia Bảo căn bản không cần mọi người báo đáp.”

Bạch Hải Hồng nhíu mày nói: “Ngọc Thanh, Tại Tâm cũng là có ý tốt thôi, con không cần tỏ ra xa cách như người ngoài vậy, hơn nữa con nói không cần báo đáp vậy thì chẳng phải nhà họ Bạch chúng ta quá không hiểu lễ nghĩa sao?”

Trong lòng Hà Tử Lan hiểu rõ, vẻ mặt cười khổ, đến con gái cục cưng của mình mà cũng bị bắt cóc, đương nhiên là không cần báo đáp rồi.

“Vốn dĩ không cần báo đáp anh ấy.” Bạch Ngọc Thanh hơi đỏ mặt, không cho Bạch Hải Hồng thời gian thích ứng, chủ động ôm lấy cánh tay Trần Gia Bảo, ngại ngùng nói: “Gia Bảo là bạn trai con.”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ ứng lên, vẻ mặt ngại ngùng như một cô gái trẻ đang yêu, nếu không phải Trần Gia Bảo biết Bạch Ngọc Thanh đang diễn kịch, anh còn tưởng Bạch Ngọc Thanh thật sự thích mình.

“Không thể không thừa nhận, phụ nữ đúng là có kỹ năng diễn xuất trời sinh.”

Trong lòng Trần Gia Bảo không khỏi cảm thán.

Nhưng mà, xung quanh ngoại trừ Hà Tử Lan, Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm hoàn toàn bị câu nói này làm cho bất ngờ, sao lại… Sao có thể đi ra ngoài một chuyến mà đã có bạn trai rồi, hơn nữa đối phương còn là một người xa lạ bọn họ chưa từng gặp qua bao giờ?

Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm vốn dĩ là một người cực kỳ thông minh, lập tức cảm giác hai người họ có vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play