Một màn này làm cho bọn họ sốc quá nhiều, chỉ sợ cả đời này họ sẽ nhớ mãi giờ phút này!

Giữa không trung, những bức tranh độc đáo vẫn được tiếp tục, khi cuộn tranh càng ngày càng thấp, cách mặt đất không đến 10 mét, cuối cùng Trần Gia Bảo cũng hoàn thành bức tranh, anh cười ha hả nhảy từ mép cuộn tranh đó xuống, vững vàng đứng dưới mặt đất. Cả thân người anh thản nhiên, giống như một vị tiên từ trên trời giáng xuống.

Dường như cùng lúc đó, cuộn tranh khổng lồ cũng nhẹ nhàng rơi xuống trên bãi đất trống, uyển chuyển và vững vàng hiện ra trước mắt mọi người.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều bị thần thái của Trần Gia Bảo làm cho bất ngờ một lúc lâu, từng người cứ đứng ngây ngốc tại chỗ, trong nháy mắt họ đều không phản ứng kịp.

Trong quảng trường rộng lớn không có âm thanh nào phát ra!

Trần Gia Bảo nhìn xung quanh thấy mọi người như chết lặng, khóe miệng anh nở nụ cười, đột nhiên ho khan rồi nói: “Mọi người, tôi đã vẽ xong bức tranh này.” Đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, sau đó cùng nhìn vào cuộn tranh trên mặt đất. Sau đó tất cả mọi người lại kêu lên cùng một lúc.

Trên cuộn bức tranh to lớn ấy, nổi bật ra được một câu: “Vạn dặm sông và núi” với những ngọn núi sừng sững kéo dài vô tận không dứt bên cạnh đó là dòng sông tráng lệ mênh mông. Không chỉ thể hiện được bức tranh sông núi bao la, mà trong bức tranh này, còn có một cảm giác hùng vĩ, tự hào, tung hoành trong vũ trụ.

Hùng vĩ hàng ngàn dặm như một con hổ!

Không những vậy, điều tuyệt vời nhất là bên cạnh “Vạn Lý Giang Sơn Đồ ” cũng xuất hiện một bài thơ: “Giang sơn này rất đẹp, vô số vị anh hùng uốn cong vòng eo của họ”, đặt cạnh bức tranh lại vô cùng thích hợp cho quan niệm nghệ thuật của ” Vạn Lý Giang Sơn Đồ “, mặc kệ là đứng trên phương diện nào thì bức tranh “Vạn Lý Giang Sơn Đồ ” này có thể nói là một kiệt tác!



Khó ai có thể tin rằng kiệt tác hiếm lạ này lại thực sự được vẽ trên bầu trời bởi Trần Gia Bảo, điều hiếm hoi hơn nữa là Trần Gia Bảo chỉ mất chưa đầy 10 phút từ đầu cho đến đến cuối bức tranh “Vạn Lý Giang Sơn Đồ” lại lớn như vậy, rất khó có thể tưởng tượng được, chưa kể khi vẽ xong anh còn nhảy từ độ cao 100 mét xuống đất, vẫn không ảnh hưởng gì.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, đây … đây không gi một con người bình thường chút nào!

Nếu không được tận mắt chứng kiến, chắc chắn bây giờ họ sẽ nghĩ mình đang mơ.

Tôn Trường Đông nhìn chằm chằm vào tuyệt đẹp và sống động như thật “Vạn Lý Giang Sơn Đồ” trước mặt anh ta. Anh ta đã bị sốc sau khi nhìn thấy tình cảnh này, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đây… Chuyện này làm thế nào có thể như vậy, trong một thời gian ngắn, hơn nữa còn là trên bầu trời, không có nơi nào để làm điểm tựa, làm thế nào có thể vẽ được? Sao anh có thể vẽ một bức tranh tuyệt vời như Vạn Lý Giang Sơn Đồ? Chẳng lẽ… đây là sức mạnh của một bậc thầy vĩ đại?”

Anh ta đột nhiên cảm thấy thậm chí nếu như thu mua cả ba người như Trọng Văn Nam, anh ta cũng sẽ thua trong cuộc thi vẽ tranh này. Bây giờ, vì bức tranh Vạn Lý Giang Sơn Đồ của Trần Gia Bảo quá tuyệt vời, lại vô cùng bí ẩn, làm mọi người đều chấn động mạnh như vậy, ngay cả khi trận đấu vẫn chưa kết thúc. Đoán chừng tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã nghĩ rằng Trần Gia Bảo là người chiến thắng.

Đột nhiên, Ngụy Phong Lăng bước nhanh tới trước mặt Trần Gia Bảo, anh ta kích động nói: “Gia Bảo, vẽ một bức tranh như thế này mà một thằng nhóc như anh lại có thể làm được, ngay cả tôi cũng bị anh làm cho kinh ngạc.” Trần Gia Bảo nghe vậy chỉ đứng khoanh tay trước ngực, anh nói: “Mỗi bức tranh đều có một linh hồn.

Đương nhiên, anh cần phải dùng hết sức lực và tâm hồn vào đó. Lý Thái Bạch có một bài thơ Hoàng Hà Chi Thuỷ Thiên Thượng Lai, còn trong mắt tôi, bức tranh về Vạn Lý Giang Sơn Đồ cũng xuất phát từ trên không trung, anh không cảm thấy chỉ có như vậy thì mới phù hợp với sự hùng vũ tầm cỡ sánh ngang thế giới trong Vạn Lý Giang Sơn Đồ sao?” “Một bức tranh có ý nghĩa như vậy được vẽ trên bầu trời, lại còn có thể vươn tầm sánh ngang thế giới, anh nói đúng, haha.” Nguỵ Phong Lăng đang có tâm trạng tốt, anh ta không thể kìm lại được, sau khi cười lớn, anh ta nói với Trần Gia Bảo quy tắc của cuộc thi, rồi chỉ ra “Điếu Ngữ Hoa Hương Đồ”của Tôn Trường Đông và ba giám khảo cho anh.

“Đạt được hai mươi tám trên ba mươi điểm sao?” Trần Gia Bảo đã xem qua “Điếu Ngữ Hoa Hương Đồ”

và phải thừa nhận rằng bức tranh của Tôn Trường Đông quả thực là một kiệt tác hiếm có, nhưng anh cũng không thấy lo lắng chút nào, bởi vì “Điếu Ngữ Hoa Hương Đồ” chỉ có thể được coi là một kiệt tác tầm trung, còn “Vạn Lý Giang Sơn Đồ” của anh lại đủ để trở thành một kiệt tác truyền đến muôn đời sau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play