“Trần Gia Bảo?” Lưu Vũ Tình kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng nhìn chăm chú vào bóng người trên bầu trời, không biết có phải vì tác dụng
tâm lý hay không, chỉ cảm thấy bóng người giống như thần tiên kia dần
dần giống với Trần Gia Bảo.
Lưu Vũ Tình hưng phấn trong lòng, tia sáng trong mắt lóe lên từng đợt!
Mà bên kia, đám người Ngụy Phong Lăng cũng khiếp sợ, trong lòng khó có thể tin nổi, lẩm bẩm nói: “Chẳng… Chẳng lẽ là Gia Bảo thật sao?”
Liễu Ngọc Phi và Ngụy Nhã Huyên vừa hưng phấn vừa kích động, khuôn mặt xinh
đẹp ửng hồng, ngay cả nội tâm Phan Phi Uyên cũng nhịn không được mà sôi
trào lên.
Tôn Trường Đông gắt gao nhìn chằm chằm bóng người như
thần tiên trên bầu trời, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác có điềm
xấu, lẽ nào anh ta chính là Trần Gia Bảo? Chuyện này… Chuyện này hẳn là
không có khả năng đúng không?
Rất nhanh anh ta đã biết được đáp
án, lúc Hải Đông Thanh bay đến phía trên viện bảo tàng, vừa vặn che đi
ánh sáng, mọi người nhìn thấy một bóng đen thật lớn ập vào trước mặt như bầu trời đã bị che khuất!
Ngụy Nhã Huyên hưng phấn mà hét lên,
giống như một fan hâm mộ, mặc kệ Trần Gia Bảo có thể nghe thấy hay
không, liên tục phất tay với không trung, cao giọng hô: “Gia Bảo quá
tuyệt vời!”
Mọi người xung quanh lại ồ lên, thần tiên trên lưng chim ưng, vậy mà là Trần Gia Bảo?
Tôn Trường Đông càng chấn động, dự cảm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên, bóng người trên bầu trời – cũng chính là Trần Gia Bảo nhảy xuống khỏi lưng Hải Đông Thanh dưới ánh nhìn của mọi người, xuyên mây phá
sương mù, lần thứ hai vọt lên độ cao mấy chục mét, khiến cho mọi người ở dưới đều kinh ngạc hô lên một trận, mà Hải Đông Thanh thì vỗ cánh bay
về phương xa.
Bọn họ ngửa đầu lên coi, nhưng mà bởi vì quá cao
nên chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen mơ hồ, không ít người có bệnh sợ
độ cao càng trắng bệch cả khuôn mặt, hai chân run rẩy, cảm thấy hoa mắt
chóng mặt thay Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đang ở trên trời cao,
tiếng gió gào thét bên tai, quần áo bay phất phới, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại trên bầu trời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nếu lát nữa
phải thi đấu, vậy thì phải tạo khí thế lớn mạnh một chút, làm cho Tôn
Trường Đông hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng!
Thật ra “Trường côn” trong tay anh là một tờ giấy trắng được cuộn lại, mà anh định vẽ tranh ở trên trời!
Nghĩ đến đây, tay phải anh khẽ giơ lên, cuộn giấy trải ra trên không trung, chiều dài khoảng mười mười mét.
Ngay cả mọi người ở phía dưới cũng có thể nhìn thấy hình dạng của cuộn giấy
vẽ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo, có người chợt lóe lên suy nghĩ trong đầu, thất thanh khiếp sợ nói: “Đó chẳng phải là cuộn giấy vẽ sao, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Trần Gia Bảo định vẽ tranh ở trên trời?”
Lời vừa thốt ra, mọi người đầu tiên là ngạc nhiên ồ lên, cảm thấy khiếp sợ
vì phương thức vẽ tranh trước nay chưa từng có của Trần Gia Bảo!
Tôn Trường Đông càng sốt ruột trong lòng khó có thể miêu tả, Trần Gia Bảo quả thật… Quả thật là có một không hai!
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo vừa rơi xuống phía dưới vừa buông lỏng cuộn giấy
trong tâm trạng chấn động của mọi người, hơn nữa trước khi cuộn giấy bị
gió to thổi đi, anh đã nhanh chóng dùng chân khí bao lấy bên ngoài để ổn định cuộn giấy và làm mặt giấy trở nên bằng phẳng, tiện cho việc vẽ
tranh, về phương diện khác còn làm cho cuộn giấy không bị gió to ảnh
hưởng, sẽ không bị gió thổi bay, còn có thể cản lực tác dụng của không
khí để giấy không bị rơi xuống.
Tiếp theo, Trần Gia Bảo bước một
bước dài trên không trung, đứng trước phía trên của cuộn giấy vẽ, cởi
túi trên lưng xuống, bên trong rõ ràng là các loại bút lông và lọ mực.
“Bắt đầu rồi!”
Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, chấm một nét bút đầu tiên, bắt đầu vẽ lên cuộn giấy vẽ.
Chỉ thấy nét bút của anh tung hoành trên cuộn giấy vẽ, thật có khí chất của một sư phụ.
Hơn nữa tốc độ vẽ của Trần Gia Bảo rất nhanh, sau khi vẽ đến độ cao ba mét, từng ngọn núi cao nguy nga hùng vĩ đã hiện lên trên cuộn giấy vẽ.
Chờ đến khi vẽ đến độ cao năm mét, trên cuộn giấy vẽ đã hiện lên mấy dòng sông và cây cối um xùm, phong cách thật phi thường.
Mọi người ở dưới có thể nhìn thấy cuộn giấy vẽ không ngừng xuất hiện núi
sông cây cỏ, tất cả đều không thể không trợn tròn mắt mà xem, bao gồm
đám người Tôn Trường Đông và Trọng Văn Nam, cả đám chết lặng tại chỗ,
ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn họ đã nhìn thấy cách vẽ chấn động nhân tâm như Trần Gia Bảo bao giờ đâu chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT