Đường Nhạc Thiên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tang, năm ngoái nhà họ Đường có úp úp mở mở đề cập đến ý định kết thông gia với Ngụy Phong Lăng nhưng bị Ngụy Phong Lăng từ chối không chút do dự, cho nên hiện tại Đường Nhạc Thiên nhìn thấy người phụ nữ mà mình không có cách nào đoạt được vào tay lại đang khéo léo khiêu vũ dựa trong ngực của người đàn ông khác, anh ta ghen tị tới phát điên trong lòng.

Cùng với việc Phan Phi Uyên cũng có tư thế thân mật không rõ ràng với Trần Gia Bảo, dưới sự ghen tuông đố kị nhân đôi, Đường Nhạc Thiên nóng lòng muốn ra tay chém Trần Gia Bảo ra thành trăm mảnh.

Ở giữ sàn khiêu vũ, Ngụy Nhã Huyên tựa vào trong lòng ngực của Trần Gia Bảo, sự ấm nóng từ lồng ngực anh truyền đến người cô ta tạo ra cảm giác kỳ lạ vì tiếp xúc gần gũi với Trần Gia Bảo, đột nhiên cô ta mạnh dạn nói vào tai Trần Gia Bảo: “Thế nào, của tôi cũng không phải là nhỏ, đúng không? “

Trần Gia Bảo sửng sốt trong chốc lát, anh không nghĩ tới Ngụy Nhã Huyên vẫn còn nhớ rõ như vậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mị hoặc, mờ ám nói: “Tôi tự mình cảm nhận được, thật sự không phải là nhỏ.”

Nói một cách chính xác, Ngụy Nhã Huyên tuy còn trẻ tuổi và hơi mảnh khảnh, nhưng dáng người cũng không tệ chút nào, theo Trần Gia Bảo thì nhất định phải là cỡ C.

“Vậy thì anh không được phép nói chỗ này của tôi nhỏ, nếu không bổn cô nương này sẽ liều mạng với anh.” Ánh mắt Ngụy Nhã Huyên vừa xấu hổ vừa vui mừng, khóe miệng nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.

Nhìn đi bổn tiểu thư vốn dáng người đầy đặn, để xem sau này kẻ nào không có mắt dám giễu cợt bổn tiểu thư.

Ngay sau khi kết thúc một điệu nhảy, Ngụy Nhã Huyên vừa lòng thỏa ý, trong mắt hiện lên nét vui vẻ không thể che giấu.

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Ngụy Nhã Huyên lúc đó mới nhận ra dáng vẻ âu yếm vừa rồi của mình và Trần Gia Bảo hẳn là đã bị người khác nhìn thấy hết, đột nhiên cô ta kêu lên một tiếng, nhanh chóng hất tay đẩy Trần Gia Bảo ra. Hướng về phía Tiêu Ngọc Tuyết đi đến, cô ta cảm thấy mình mà ở lại chỗ này thêm một phút đồng hồ nữa thôi sẽ xấu hổ tới chết mất.

Trần Gia Bảo lắc đầu cười, anh cảm thấy dáng vẻ Ngụy Nhã Huyên ngại ngùng xấu hổ càng làm cho người khác động lòng.



Ngụy Nhã Huyên đi nhanh đến bên cạnh Tiêu Ngọc Tuyết, cô ta cảm thấy trên mặt mình nóng bừng vì xấu hổ, trực tiếp nâng cốc lên ngửa cổ uống cạn, lúc này mới cảm thấy nhịp tim hơi bình phục lại một chút.

Tiêu Ngọc Tuyết vẻ mặt thoáng chút kỳ lạ, vừa rồi Ngụy Nhã Huyên và Trần Gia Bảo ôm ấp thân mật cùng khiêu vũ cô ta đều nhìn thấy hết trong mắt.

Mặc dù là một võ sĩ, nhưng không có nghĩa là cô ta thực sự không hiểu chuyện gì, nhìn Ngụy Nhã Huyên đang đỏ bừng mặt, cô ta chợt hiểu ra, nói: “Chị đang tự hỏi tại sao em lại cứ một mực nhắm vào Trần Gia Bảo, chị còn cho rằng là vì em nhìn anh ta không thuận mắt. Thì ra nguyên nhân là bởi vì lòng của em đã sớm thuộc về Trần Gia Bảo.”

Ngụy Nhã Huyên kêu lên một tiếng, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại một chút lại đập mạnh, cô ta phủ nhận: “Không phải đâu, em không thích Trần Gia Bảo…”

Dưới cái nhìn thanh tĩnh chăm chú của Tiêu Ngọc Tuyết, giọng nói của Ngụy Nhã Huyên càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng giọng nói vốn đã nhỏ thành không nghe ra được là đang nói gì, điều này cho thấy cô ta chột dạ cỡ nào.

Tiêu Ngọc Tuyết lắc đầu nói: “Em ngại ngùng làm cái gì? Tình cảm nam nữ là đạo lý hiển nhiên. Thích một người là chuyện bình thường.”

Ngụy Nhã Huyên gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, trong lòng có chút nhẹ nhõm thở ra.

“Chỉ có điều..” Tiêu Ngọc Tuyết trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lạnh nhạt nói: “Trần Gia Bảo quá phong lưu. Nhã Huyên là tiểu công chúa nhà họ Ngụy chúng ta, nếu Trần Gia Bảo muốn qua lại với em, anh ta nhất định phải thay đổi tính cách xấu không đứng đắn và cắt đứt quan hệ tình cảm không rõ ràng với các cô gái khác.”

“Hả?” Ngụy Nhã Huyên mở miệng kêu lên, cô ta rất thích Trần Gia Bảo, rất muốn qua lại với Trần Gia Bảo, nhưng kêu Trần Gia Bảo cắt đứt quan hệ tình cảm với những người phụ nữ khác, điều này có thể sao?

Không nói đến những người khác, chỉ nói đến Liễu Ngọc Phi, cho dù là nhan sắc hay dáng người đều không hề thua kém cô ta, huống chi còn có chị Lưu Ly, người phụ nữ mà cô ta vừa gặp đã phải kinh ngạc vì nhan sắc tựa như thiên nữ giáng thế, mặc dù chị Lưu Ly chưa hẳn là đối với Trần Gia Bảo có hứng thú, nhưng cô ta biết Trần Gia Bảo đối với chị Lưu Ly tuyệt đối là ấn tượng trong lòng rất sâu đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play