“Mẹ, mẹ mà còn nói nữa, con sẽ giận mẹ thật đấy.” Vành mắt Lâm Thanh Hà ửng đỏ, cảm thấy ấm ức cực kỳ.

Vương Chí Kiên ở bên cạnh thì đắc ý cười lên.

“Chờ một lát anh sẽ hối hận.” Chu Linh Hoa nhìn bộ dạng đắc ý của Vương Chí Kiên , trong lòng cười nhạt một tiếng.

Nhưng mà cô cũng rất tò mò, Trần Gia Bảo sẽ gọi điện cho ai, Hàn Đông Vy sao? Mặc dù Hàn Đông Vy là tổng giám đốc của cao ốc thương mại Hòa Bình nhưng mà cũng không có khả năng làm cho Vương Chí Kiên quỳ xuống nói lời xin lỗi được.

Nếu như không phải là Hàn Đông Vy, thì là ai?

“Cô ơi cháu cũng xin phép đi nhà vệ sinh, xin lỗi không tiếp chuyện tiếp được ạ.” Chu Linh Hoa trong lòng rất tò mò, đi theo đi ra.

“Hừ, thật là khoác lác, chúng ta cứ chờ xem anh có bản lãnh gì để cho cháu nói lời xin lỗi!” Vương Chí Kiên giễu cợt nói.

“Anh im miệng đi, nếu anh Bảo đã nói như vậy thì nhất định có thể làm được!” Lâm Thanh Hà nổi giận nói.

Đàm Mỹ Tiên âm thầm than thở, Thanh Hà ơi Thanh Hà, thật không biết Trần Gia Bảo có điểm nào hấp dẫn mà lại khiến cho nó mù quáng như vậy, rõ ràng là Trần Gia Bảo đang khoác lác mà.

Sau khi Trần Gia Bảo đi vào nhà vệ sinh liền thuận tay đóng cửa lại, Chu Linh Hoa liền theo ở phía sau, thấy xung quanh không có người, liền núp ở ngoài cửa nghe lén.

Bên trong phòng vệ sinh, Trần Gia Bảo rửa tay xong, lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Tạ Cẩm Tú.



“Ồ, Gia Bảo, người như anh mà lại chủ động gọi điện thoại cho người khác à, tôi thật là cảm động đến rơi nước mắt rồi đây này.” Sau khi đường dây kết nối, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói đầy hưng phấn của Tạ Cẩm Tú, thậm chí cũng có thể cảm nhận được khóe miệng của Tạ Cẩm Tú đang nở một nụ cười ôn hòa.

Trần Gia Bảo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cô là tổng giám đốc của câu lạc bộ golf Hải Thiên à?”

Lời vừa nói ra, Chu Linh Hoa đang đứng bên ngoài nhất thời kinh ngạc trợn to mắt lên.

Giám đốc của câu lạc bộ golf Hải Thiên chỉ có một, đó chính là Tạ Cẩm Tú, chẳng lẽ, Trần Gia Bảo đang gọi điện cho Tạ Cẩm Tú sao?

Chu Linh Hoa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, càng cảm thấy quyết định của bản thân là chính xác.

“Đúng vậy, chẳng lẽ đến bây giờ anh mới biết à?” Tạ Cẩm Tú ra vẻ đau buồn nói.

Trần Gia Bảo cười nhạt nói: “Bên này có một người, tên là Vương Chí Kiên, tự xưng là quản lý của công ty cô, sau này còn sẽ trở thành phó giám đốc, có người như vậy không?”

“Có, cha anh ta là phó tổng giám đốc điều hành của Hải Thiên, hơn nữa năng lực nghiệp vụ của anh ta cũng rất mạnh, tôi định tuần tới sẽ đề bạt anh ta trở thành phó tổng giám đốc, thế nào, anh ta đắc tội anh à?”

“Ừ.” Trần Gia Bảo cũng không có nói nhiều, nhưng Tạ Cẩm Tú đã hiểu được ý của anh.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Đúng rồi, ba ngày sau chính là buổi đấu giá, đến lúc đó ba tôi để cho tôi đi đón anh, anh nhớ chuẩn bị trước đấy.”

“Được, đến lúc đó tôi chờ cô.” Trần Gia Bảo cúp điện thoại, đột nhiên mở cửa buồng vệ sinh ra, lộ ra khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ của Chu Linh Hoa.



“Nếu như em không phải người đàn bà của tôi thì tôi sẽ tưởng rằng cô là gián điệp của Đàm Mỹ Tiên đấy.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói.

Chu Linh Hoa vẫn đang rất kinh ngạc cũng không có nghe rõ lời Trần Gia Bảo nói, sau đó cô lắp bắp hỏi: “Anh. . . Anh vừa mới gọi điện cho cô Tạ Cẩm Tú à?”

“Không phải cô ta còn có thể là ai ?” Trần Gia Bảo nói.

Chu Linh Hoa nhất thời vừa mừng vừa sợ, nói: “Khó trách anh tự tin như vậy, lần này Vương Chí Kiên chết chắc rồi, ha ha.”

Nhớ tới dáng vẻ đắc ý lúc trước của Vương Chí Kiên, trong lòng Chu Linh Hoa cảm thấy rất sảng khoái.

Trần Gia Bảo đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, em là người tình của tôi, tôi không hy vọng em chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp ngoài ra thì không biết thứ gì hết đâu vì vậy sau khi cô thi vào trường cao đẳng, thừa dịp nghỉ hè đi trung tâm thương mại Hòa Bình thử làm giám đốc kinh doanh trước đi, làm quen với sự hoạt động của thương trường trước để sau này còn có thể đương chức vị cao hơn.”

“Anh . . . Anh đang nói thật sao? Tôi có thể làm giám đốc của cao ốc thương mại Hòa Bình á?” Chu Linh Hoa lại một lần nữa kinh hãi.

Cao ốc thương mại Hòa Bình chính là một trong những xí nghiệp hàng đầu của thành phố, có thể nói, mặc dù chỉ là một giám đốc kinh doanh, nhưng địa vị còn cao hơn chủ tịch của công ty cha cô ta nữa.

Chu Linh Hoa cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ.

“Làm sao vậy, em không tin lời của tôi à?” Trần Gia Bảo vỗ một phát rõ kêu vào cặp mông căng tròn của cô giống như đang trừng phạt cô vì tội không tin anh vậy.

“Anh Bảo. . .” Chu Linh Hoa nhất thời khẽ hô nhỏ một tiếng, đôi mắt long lanh sau đó chủ động ôm lấy Trần Gia Bảo, kích động nói: “Anh đối xử với tôi thật tốt, tôi yêu anh chết đi được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play