Lâm Thanh Hà tức giận sắc mặt trắng bệch, vội la lên: “Anh câm miệng
lại đi, anh Bảo không tục tằng giống anh đâu, mẹ, nếu như các người còn
nhằm vào anh Bảo như vậy thì chúng con sẽ đi ngay bây giờ đấy.”
Đàm Mỹ Tiên thầm thở dài, mặc dù lời Vương Chí Kiên nói rất khó nghe, nhưng lại hết sức có đạo lý.
Bất kể ở thời đại nào, nghèo khó đều là cái tội, nhân viên phục vụ
quán ăn Trần Gia Bảo so với quản lý câu lạc bộ golf Hải Thiên – Vương
Chí Kiên, đúng là khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể so
sánh được.
Xem như bây giờ Thanh Hà bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, kiên quyết đi theo Trần Gia Bảo đi chăng nữa, nhưng nếu là kết hôn thì sẽ không
chỉ là vấn đề tình yêu nữa mà mỗi ngày đều phải đối mặt với chuyện cơm
áo gạo tiền, sau này Thanh Hà nhất định sẽ chịu khổ.
Đàm Mỹ Tiên là người từng trải, biết rõ hôn nhân là nấm mồ chôn vùi
tình yêu, vì để cho sau này Thanh Hà được hạnh phúc thì bây giờ nhất
định phải nhẫn tâm, kể cả bây giờ Thanh Hà có hận người mẹ như bà cũng
không hề gì.
Bà tin tưởng, sau này Lâm Thanh Hà sẽ cảm kích bà!
“Thanh Hà, mẹ cảm thấy lời Chí Kiên nói cũng có đạo lý nhất định,
Linh Hoa, cháu là bạn thân của Thanh Hà, cháu cảm thấy thế nào?” Đàm Mỹ
Tiên đột nhiên nhìn về phía Chu Linh Hoa.
Bà ta hiểu tính cách của Chu Linh Hoa, biết Chu Linh Hoa rất cao
ngạo, xem thường nhất là loại người ở dưới đáy xã hội như Trần Gia Bảo,
cho nên bà ta cố ý gọi Chu Linh Hoa tới, vì chính là để cho Chu Linh Hoa cùng bà khuyên Lâm Thanh Hà, đồng thời khiến Trần Gia Bảo khó chịu.
Chu Linh Hoa tròng mắt xoay chuyển, thấy Vương Chí Kiên cũng đang
nhìn mình chằm chằm, trong lòng đầy vẻ khinh bỉ, bên ngoài lại cao ngạo
lạnh lùng nói: “Cô à, mọi người đều là người trưởng thành, cháu cũng
không giấu nữa, cháu cảm thấy Vương Chí Kiên nói có lý, tiền bạc mới là
cơ sở của tình yêu, không có cơ sở kinh tế, thì tình yêu chẳng khác nào
lâu đài trên cát, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ. Nhưng mà. . .”
“Con nghe chưa Thanh Hà, Linh Hoa và con là bạn thân, nhưng Linh Hoa so với con trưởng thành hơn rất nhiều.”
Đàm Mỹ Tiên cùng Vương Chí Kiên đắc ý cười lên, còn Lâm Thanh Hà thì nhụt chí, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ uất ức.
Thần sắc Trần Gia Bảo không đổi, anh chỉ nhàn nhạt uống trà.
Thật giống như Trần Gia Bảo đã chấp nhận việc này vậy, ngay cả dũng khí để phản bác cũng không có.
Chỉ nghe Chu Linh Hoa tiếp tục nói: “Nhưng mà cháu càng tin tưởng ánh mắt của Thanh Hà, Thanh Hà là do cô sinh ra, chắc chắn là ánh mắt rất
cao, cháu cảm thấy, Trần Gia Bảo nhất định là có chỗ hơn người, nói
không chừng chúng ta còn không hiểu lắm về anh ấy, cô thấy cháu nói có
đúng không?”
Đàm Mỹ Tiên âm thầm cau mày, không hiểu tại sao Chu Linh Hoa lại nói giúp cho Trần Gia Bảo.
“Hừ, nếu như cậu ta thật sự có chỗ hơn người, cũng sẽ không đi làm phục vụ cho một quán ăn nhỏ.” Vương Chí Kiên khinh bỉ nói.
Trong lòng Trần Gia Bảo cũng khó chịu.
Mẹ kiếp, tên Vương Chí Kiên này liên tiếp nhằm vào mình, nếu như
không cho anh ta một bài học thì anh ta sẽ nghĩ mình dễ bị ăn hiếp.
Trần Gia Bảo đột nhiên nhìn về phía Vương Chí Kiên, nhàn nhạt nói: “Anh nói xong chưa?”
“Làm gì, không phục hả, muốn phản bác à? Được, tôi nghe, xem xem một
nhân viên phục vụ như anh có thể thốt ra được lời gì hay ho không.”
Vương Chí Kiên giễu cợt nói.
Trần Gia Bảo cười gằn nói: “Ai cho anh lá gan dám ra vẻ trước mặt
tôi? Hay anh cho rằng, ngồi vào ghế quản lý là giỏi lắm? Anh tin hay
không, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, là có thể để cho anh từ quản
lý biến thành bảo vệ?”
“Quả nhiên là nhân viên phục vụ, không có một chút lịch sự nào, tôi
còn tưởng rằng anh sẽ có nhận xét cao thâm gì, thì ra cũng chỉ là khoác
lác, còn một cú điện thoại để cho tôi biến thành bảo vệ, anh cho rằng
mày là tổng thống nước Mỹ à? Thật là buồn cười.” Vương Chí Kiên tựa như
nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, không chút khách khí cười lên.
Đàm Mỹ Tiên cũng cảm thấy không vui, cảm thấy Trần Gia Bảo chỉ được cái miệng, bà ta ghét nhất là loại người này.
“Anh Bảo, em tin anh.”
Chỉ có Lâm Thanh Hà kiên định đứng về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cưng chiều cười một tiếng, ngay sau đó, đứng lên, sắc
mặt trở nên lạnh nhạt, nói với Vương Chí Kiên: “Bây giờ tôi đi vệ sinh
một lát, chờ tôi trở lại, nếu như mày còn không quỳ xuống nói xin lỗi
tôi, mày không chỉ sẽ trở thành bảo vệ, còn mất hết tất cả mọi thứ.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo liền tự mình đi ra ngoài, làm cho mọi người thấy cái gì mới gọi là không coi ai ra gì!
Ngay cả Đàm Ánh Nguyệt cũng chịu không nổi, trong lòng không ngừng
lắc đầu, nói: “Trần Gia Bảo tại sao lại vô giáo dục như vậy, thật giống
như từ trên núi mới xuống vậy, Lâm Thanh Hà đầu óc con có vấn đề à mà
lại đi thích thứ người như vậy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT