Mãn Bảo đứng trong phòng cũng hơi nghệt ra, bé muộn màng phản ứng lại, bèn chột dạ giơ tay nhỏ nói: "Cha, mẹ, hình như con biết chuyện gì rồi.."

Mãn Bảo kể lại chuyện lúc bé tiễn Bạch lão gia ra ngoài đã gặp người khác, sau đó nói: "Chắc chắn là Chu Tam Khởi nói, cha, mẹ, lúc ấy bên ngoài chỉ có mỗi mình Chu Tam Khởi, cũng là hắn hỏi con."

Hai vợ chồng liền trầm mặc một lúc, Chu lão đầu giận đến ngứa răng, "Cái thằng Tam Khởi này, lắm mồm giống y như mẹ hắn, dám ở bên ngoài bịa linh tinh về ta, xem ta có đánh hắn không."

Tiền thị lại không tức giận, liếc xéo ông một cái: "Một người chú mà đi bắt nạt cháu trai thì ra thể thống gì?"

Mãn Bảo liền nghĩ cách cho cha bé, "Cha, để tứ ca đi đánh hắn!"

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, cho nên nhân lúc Chu lão đầu còn chưa mở miệng đã bổ sung thêm một câu: "Hắn còn lớn tuổi hơn tứ ca, chắc chắn tứ ca đánh không lại, bảo nhị ca tam ca cùng đi đi."

Đám huynh đệ đang nghe lén ngoài góc tường:.

Chu đại lang đứng dậy, xua mấy đệ đệ đi hết, mình cũng rời khỏi luôn.

Chỉ cần cha mẹ không cãi nhau là được.

Lúc nãy đột nhiên mẹ cao giọng, hơn nữa ánh mắt của mấy nàng dâu làm mấy người huynh đệ đều căng thẳng, còn tưởng cha mẹ lại định cãi nhau.

Chỉ có Mãn Bảo và đám Đại Đầu vô lo vô nghĩ không biết thôi, chứ mấy huynh đệ bọn họ đều biết, quay ngược về hồi xa xưa trước kia, cha và mẹ từng cãi nhau không ít lần.

Chỉ bắt đầu từ lúc có cháu trai, sức khỏe của mẹ cũng dần dần yếu đi, hai người mới không cãi nhau nữa.

Cuối cùng hai người trong phòng cũng thôi cãi cọ, Mãn Bảo đang định chuồn đi, Tiền thị lại gọi bé lại, nói: "Lại đây giúp mẹ đếm tiền ghi sổ."

Mãn Bảo liền cười hì hì tiến lên, bé thích nhất là đếm tiền.

Tiền thị thấy dáng vẻ sung sướng của bé, liền cũng không kìm được duỗi tay xoa đầu bé, sau đó nhìn thấy búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu, không khỏi hỏi, "Con tự búi?"

Mãn Bảo gật đầu.

Tiền thị liền thở dài, "Hai ngày nữa con bảo Đại Nha Nhị Nha dạy con cách búi tóc đi, con là con gái, phải biết cách búi tóc, nào, nói cho mẹ trước, lần này nhà chúng ta kiếm được tất cả bao nhiêu tiền?"

Mãn Bảo đã sớm tính xong, nói: "Tổng cộng kiếm được 120 lượng và 340 văn."

Tiền thị vân vê thỏi bạc cảm khái, "Ai có thể ngờ, một vụ lúa mì vụ đông hai mươi mẫu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?"

Chu lão đầu cuối cùng cũng nghĩ đến một việc, "Vốn là không chỉ được từng đấy, sao bà lại bảo bọn đại lang cất ba bao lúa mạch đi? Nếu bán cả ba bao kia nữa, vậy còn kiếm được nhiều tiền nữa cơ."

"Dù thế nào cũng phải để lại cho thân thích một ít," Tiền thị nói: "Sau này mấy người thông gia tới nhà đổi mạch giống, ông cho hay là không cho? Tôi đã cho nhà mẹ đẻ của tôi, giờ lại không cho nhà khác mà nghe được hả?"

"Thế mà ông chỉ để lại một ít hạt giống, cho rồi thì chúng ta còn đủ để trồng không?" Tiền thị biết ông sẽ tiếc, cho nên mới bảo mấy đứa con trai cất lúa mạch đi trước, lại khóa cửa vào, thêm con dâu che trước cửa, bà cũng không tin ông dám cứng rắn đòi dọn ra.

Đúng là Chu lão đầu thấy tiếc, lẩm bẩm: "150 văn một đấu đấy."

Cuối cùng Tiền thị cũng không kìm được, véo ông một cái, nói: "Đây là chuyện tiền nong hả? Bà con quê nhà, còn là thân thích, nói không chừng sau này sẽ có lúc phải nhờ người ta hỗ trợ. Lại nói, đó là con dâu ông, nhưng cũng là con gái nhà người ta."

Bà chỉ vào Mãn Bảo nói: "Ông nghĩ đến Hỉ, nghĩ đến Mãn Bảo, nếu mà không cho, sau này các nàng có mặt mũi về nhà mẹ đẻ không?"

"Trong lòng thấy không thoải mái, cuộc sống sẽ không thoải mái, người trong gia đình, chỉ cần có một người làm ầm lên, thì nhà cửa sẽ không còn yên ổn nữa, đến lúc đó tôi xem ông còn có thể ngồi yên đếm bạc không."

Chu lão đầu rất muốn nói ông có thể, nhưng dưới ánh mắt của vợ, ông không dám nói.

Mãn Bảo ở bên cạnh liên tục gật đầu, còn nhỏ giọng lên tiếng ủng hộ mẹ bé, "Cha, chẳng may sau này nhà chồng con và đại tỷ có hạt giống tốt, cha tới nhà hỏi xin của con và đại tỷ, nhưng cả con và đại tỷ đều không cho cha thì phải làm sao đây?"

Lông mày Chu lão đầu lập tức dựng lên, Tiền thị lại bắn con mắt hình viên đạn qua đó, lời của ông liền nghẹn trong cổ không ra được.

Tiền thị cúi đầu nhìn Mãn Bảo, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt, bèn xoa mặt bé cười nói: "Tôi nghĩ, nhiều tiền như vậy để ở chỗ chúng ta cũng chẳng để làm gì, dứt khoát chia một phần cho bọn trẻ đi."

"Gì?" Lực chú ý của Chu lão đầu lập tức bị dời đi, trừng mắt nói: "Chia ra làm gì?"

"Cho bọn hắn chi tiêu," Tiền thị thản nhiên nói: "Lão đại lão nhị lão tam lão tứ đều là cha rồi, nuôi con không phải tốn tiền sao? Cho nên phải chia một ít cho bọn họ."

"Bọn họ đều có tiền của mình, sao cần chúng ta phải chia cho bọn họ?" Chu lão đầu nói: "Tuy tôi không quản chi tiêu, nhưng tôi cũng biết, trong tay bọn họ, gồm cả lão ngũ và lão lục, thậm chí là mấy đứa trẻ như Đại Đầu đều có tiền."

Ông nhìn về phía Mãn Bảo, "Mãn Bảo, có đúng không?"

Ông đã tịch thu tiền của bọn lão ngũ lão lục không chỉ một lần, còn sớm biết bọn họ để một số tiền lớn ở chỗ Mãn Bảo, mà mấy đứa trẻ Đại Đầu, vì không muốn cha mẹ bọn họ lục soát tiền mang đi, cũng đều để tiền ở chỗ Mãn Bảo.

Mãn Bảo còn chưa trả lời, Tiền thị đã cắt ngang lời ông, nói: "Ông cần gì phải biết bọn họ có tiền hay không, chúng ta giữ nhiều tiền như thế cũng vô dụng, đúng rồi, tôi còn đang định nói với ông, trong nhà đã có tiền thì phải làm mai cho lão ngũ."

Cái này Chu lão đầu không ý kiến, còn đề thêm một câu, "Chọn nhà nào tốt chút, sính lễ cao hơn cũng không sao."

Nhưng đối với chuyện chia tiền cho mấy đứa con trai, ông vẫn giữ nguyên ý kiến phản đối.

Nhưng tiền trong nhà vẫn luôn do Tiền thị cầm, dùng như thế nào, trên cơ bản cũng là do Tiền thị định đoạt, được rồi, tuy rằng trước khi dùng bà cũng sẽ bàn bạc với ông, nhưng thói quen nhiều năm vẫn ở đó, hiển nhiên quyết định của Tiền thị có trọng lượng hơn Chu lão đầu.

Bà nói: "Trên người bọn họ không có nhiều tiền như ông nghĩ đâu, từ tháng 5 năm ngoái, lão nhị bán hàng trên huyện thành đều phải nộp hết tiền lên, ngay cả tiền bán hàng tre trúc cũng đều đưa hết cho tôi, nhị phòng không kiếm được tiền gì. Giờ không còn trường, vợ lão đại cũng không có thêm thu nhập, mà lão tam lão tứ và Hỉ trồng có từng đấy gừng, bán xong thì nộp lên sáu phần, phần còn lại phải chia cho mấy đứa trẻ, có thể được bao nhiêu?"

Chu lão đầu trầm mặc.

"Lão tứ mới có con, sau này còn phải mua nhiều thứ cho nó lắm." Tiền thị khuyên nhủ.

Chu lão đầu không nhịn được nói: "Cho nên tôi mới không muốn đưa tiền cho hắn, thằng nhóc này không biết tiết chế, phải tiết kiệm thì mới có tiền, hắn có biết đâu?"

Mãn Bảo lại không khỏi xem mồm, "Cha, bạn của con nói, tiền là để tiêu, càng tiêu mới càng có tiền."

"Đánh rắm, đứa bạn nào của con nói, đừng làm bạn với người như vậy nữa, cẩn thận nó dạy hư con."

Khoa Khoa:. Không phải ta nói, là nhân loại các ngươi tự đưa quan điểm vào trong Bách Khoa Quán, ký chủ đừng có đổ oan cho ta.

Sở dĩ Chu lão đầu có thể nuôi sống cả gia đình, thậm chí làm cho gia đình vượt qua hai lần thiên tai, ông tự nhận đó là dựa vào tiết kiệm.

Ngày thường tiết kiệm từng khoản nhỏ, đến khi gặp thiên tai mới có vốn để vượt qua, sau khi thiên tai thì ra sức tiết kiệm, chỉ cầu sống sót không cầu ăn no, cứ cố chịu đựng một hai năm là có thể sống tiếp.

Chứ dựa vào tiêu tiền để kiếm tiền, đây không phải là kẻ lừa đảo thì là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play