Cho nên Mãn Bảo đưa tay kéo tay cậu ba Tiền, nắm chặt bàn tay thiếu ngón út của ông, lời an ủi vừa đến bên miệng không khỏi biến thành, "Cậu ba, coi như vì một ngón út khác của cậu, cậu đừng đến sòng bạc nữa."

Cậu ba Tiền:.

Ông nghiến răng nhỏ giọng nói: "Ta không đi sòng bạc, ta chỉ là lên huyện thành dạo phố, rồi dạo ra chỗ đó một chút mà thôi, nếu để ta biết tên nào khua môi múa mép ở trong thôn.."

"Cho dù là đi dạo, thì cũng không thể đi dạo gần sòng bạc," Mãn Bảo nói: "Cậu học tứ ca con ấy, mấy năm nay huynh ấy cũng lên huyện thành không ít lần, nhưng cũng không tới gần sòng bạc."

Mãn Bảo thở dài như người lớn, "Cậu ba, bài bạc có gì thú vị, vẫn là ăn thịt ngon hơn, có tiền thì đi mua thịt ăn, lần trước con ở huyện thành ăn thịt kho tàu ngon lắm."

Mãn Bảo càng nói càng thấy đói, dứt khoát bỏ cậu ba Tiền chạy vào phòng bếp.

Cậu ba Tiền còn đang định thì thầm với bé chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng vụt đi, giơ tay còn không bắt được tay áo bé.

Mãn Bảo chạy vào trong phòng bếp, Phùng thị, Hà thị và Tiền đại tẩu đang rửa rau ở gần cửa phòng bếp, còn Tiền thị và bác gái cả Tiền đang ở trong phòng làm trợ thủ cho tiểu Tiền thị.

Lúc Mãn Bảo chạy vào, tiểu Tiền thị mới bắc một nồi trứng gà hầm đậu phụ xuống, đậu phụ này là đậu của ngày hôm qua để dành, vẫn luôn để dưới giếng nước, chỉ là ít nhiều gì cũng có chút mùi.

Nhưng nàng hầm xong, chút mùi vị đó cũng tan hết.

Nhìn thấy Mãn Bảo, tiểu Tiền thị liền múc hai quả trứng gà và mấy miếng đậu phụ vào bát cho Mãn Bảo ngồi sang một bên ăn.

Bác gái cả Tiền thấy thế thì cười không khép miệng lại được, nói với Tiền thị: "Con bé này nấu nướng ngày càng tốt."

Con bé này tất nhiên là chỉ tiểu Tiền thị.

Tiền thị gật đầu, cười nói: "Trong nhà nàng là người nấu ăn ngon nhất, đến nỗi mấy chị em dâu của nàng thà làm hết việc còn lại cũng muốn đổi cho nàng nấu ăn. Các nàng cũng từng học nấu, còn cầm tay chỉ dạy từng tí, thế mà không biết vì sao, rõ ràng đều bỏ dầu muối như nhau, nhưng hương vị nấu ra vẫn không được như thế."

Bác gái cả Tiền cười đến nỗi híp cả mắt, nói: "Đứa bé này từ nhỏ đã có năng khiếu này rồi, lúc còn chưa cao đến bệ bếp đã có thể bắc ghế xào rau. Lần đầu tiên nàng xuống bếp ta cũng sợ lắm, không biết sao nàng lại to gan như thế, người lớn không ở nhà, thấy đói bụng lại dám tự nhóm lửa nấu ăn, còn đổ hết nửa bình dầu của ta, ba huynh đệ nàng còn cứ khen ngon, ai da, có thể không ngon được sao, tận nửa bình mỡ heo đó."

Mãn Bảo ngồi bên cạnh thích thú lắng nghe, bé thích nhất là nghe kể chuyện xưa, đặc biệt còn là chuyện ngày xưa của người lớn nhà mình.

Tiểu Tiền thị ở gần đó thấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu bắt gặp đôi mắt long lanh của Mãn Bảo, bèn dí trán bé nói: "Mau ăn đi, nghe cái gì mà nghe?"

Mãn Bảo lập tức gật đầu.

Tiền thị liền thuận thế cười nói: "Mãn Bảo nhà chúng ta kém xa đại tẩu nàng, nếu mà nàng đói bụng, ngay cả chân bàn cũng gặm được, nhưng lại không biết nấu cơm, tẩu nói xem có đáng lo không?"

"Lo cái gì chứ, Mãn Bảo bản lĩnh đầy người, cho dù không biết nấu cơm cũng sẽ có người dâng thức ăn tận miệng," Bác gái cả Tiền nói tới đây thì khẽ dao động, thấp giọng nói: "Ta thấy đây chính là biểu hiện của sự bất phàm trong mệnh của nàng đó, muội nghĩ đi, nào có tiên tử nào phải tự mình nấu cơm, không phải đều là áo đến giơ tay cơm tới há mồm hả?"

Ánh mắt Tiền thị sáng lên, vỗ tay cười nói: "Đại tẩu nói đúng, tẩu không nói thì ta cũng không nghĩ đến cái này đó."

Mãn Bảo ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, bé nhớ có một đợt mẫu thân còn bảo bé đi theo đại tẩu học nấu ăn nhiều lên, còn nói có bản lĩnh này thì về sau đi đến đâu cũng không phải lo ăn lo mặc, mà bởi vì bé chỉ thích ăn, mẹ bé còn lo đến nỗi ăn không ngon đó.

Sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn như vậy?

Mấy người Phùng thị mang rau rửa sạch vào phòng bếp.

Trong phòng bếp không thể đứng được nhiều người như vậy, Tiền thị dứt khoát bảo các nàng ra ngoài sắp xếp bàn ghế, bà và bác gái cả Tiền tiếp tục ở trong bếp giúp thái rau và nhóm lửa.

Tiểu Tiền thị chỉ phụ trách nấu.

Bác gái cả Tiền nhìn thoáng ra ngoài, sau đó chuyển đề tài lên người Tiền thị, "Ta thấy bệnh tình của muội đã khỏi, trong nhà cũng thêm hòa thuận, muội cũng nên kiên nhẫn với em rể hơn, đừng cãi nhau với hắn."

Ngoài mặt Tiền thị nở nụ cười đồng ý, trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi với Chu lão đầu.

Mãn Bảo nói giúp mẹ bé, "Bác cả, mẹ con không cãi nhau với cha con đâu, bọn họ vẫn luôn hòa hảo."

Bác gái cả Tiền cười dí trán bé, "Xem cái mồm lanh chưa kìa, được rồi, ta không nói mẹ con nữa."

Nhưng quay người lại vẫn không khỏi nói bà tiếp, chỉ là lần này hạ thấp giọng hơn, "Cho dù có cãi, thì đây cũng là chuyện thầm kín của vợ chồng, cãi ở trong phòng là được, sao có thể ầm ĩ ra ngoài chứ, như thế không phải là làm em rể mất mặt lắm sao?"

Bà nhỏ giọng nói: "Hắn cũng là người làm ông rồi, người càng già càng coi trọng mặt mũi, sau này hắn đi ra ngoài, người trong thôn thấy mặt hắn đều hỏi chuyện này, hoặc là trêu đùa bỡn cợt hắn, hắn có thể không bực được sao? Mà đã bực, chả lẽ lại không quay về cãi nhau với muội, đến lúc đó người bị khinh thường vẫn là muội."

Mãn Bảo đã xách ghế đến ngồi gần bọn họ để ăn, nghe thấy thế thì sửng sốt.

Chẳng lẽ vào lúc bé không biết, cha và mẹ bé đã cãi nhau ầm ĩ? Chắc không đánh nhau chứ?

Tiền thị thấp giọng đồng ý, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn con gái bằng ánh mắt cảnh cáo, Mãn Bảo thức thời câm miệng, không dám đặt câu hỏi trong thời điểm này.

Mãi cho đến khi mọi người ăn cơm xong rồi tiễn người nhà họ Tiền đi về, Tiền thị mới liếc mắt nhìn Chu lão đầu một cái, xoay người về phòng.

Chu lão đầu suy ngẫm ý tứ của ánh mắt này một lúc, không quá chắc chắn hỏi con gái, "Mẹ con thế này là vui vẻ, hay là không vui?"

Mãn Bảo căng da đầu nói: "Chắc là vui ạ?"

"Cũng đúng," Chu lão đầu cũng vui lên, "Kiếm được nhiều bạc như vậy, sao có thể không vui chứ?"

Ông quyết định về phòng đếm bạc.

Trong rương có 122 lượng bạc, trong nửa đời trước của Chu lão đầu, ông chưa từng được thấy nhiều bạc như vậy.

Tiền thị cũng chưa từng thấy, chẳng qua bà biết rõ, tiền mà Mãn Bảo được chia chắc chắn còn nhiều hơn số này, cho nên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay sang nhìn Chu lão đầu, hỏi: "Ông ra ngoài bịa đặt lung tung về tôi?"

Chu lão đầu thuận miệng hỏi lại: "Tôi bịa đặt lung tung gì về bà cơ?"

Tiền thị không khỏi đập tay lên ván giường, kết quả thấy Mãn Bảo lập tức chạy vào, cơn tức trong lòng bà khẽ khựng lại, nghĩ đến việc đã rất nhiều năm bà không tức giận cãi nhau với Chu lão đầu rồi, bèn cố kìm cơn giận, nói: "Không phải ông nói? Hôm nay chúng tôi đến nhà Đại Viên, có người cũng sang chơi nhà họ, đều nói ông tức giận vì chuyện đổi mạch giống, thế nên mới phải mời nhà mẹ đẻ tôi đến làm chủ cho tôi.."

Tiền thị nói đến đây thì khẽ dừng lại, mơ hồ thấy không đúng, nhưng vẫn nói tiếp: "Sau đó tôi bị ông đuổi ra ngoài, vì nhà mẹ đẻ của tôi đều ủng hộ ông. Ông còn nói với người ta rằng trước kia ông không cãi nhau với tôi là vì sức khỏe tôi không tốt, bây giờ tôi khỏe lại rồi thì ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói, cho nên sau này cứ cách ba ngày sẽ phải đánh tôi một trận.."

Vẻ mặt Chu lão đầu mờ mịt, "Không phải, tôi nói thế lúc nào? Tôi, tôi có oan hay không chứ, người khác không biết vì sao mấy người đại ca tới, bà còn không biết ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play