Trong vườn của nhà họ Bạch có một cái đình, ở ngay bên cạnh ao.
Chỉ cần không phải trời tối và lúc mùa đông, thì Mãn Bảo vẫn rất thích ra đình này chơi, bởi vì trong này gió lùa bốn phía, rất mát mẻ nha.
Hai người trực tiếp cõng rương đựng sách đi đến chỗ đình hóng gió, người hầu mang bánh ngọt và nước lên rồi lui ra luôn, không phải kè kè theo sát bên người bọn họ.
Trước kia lúc còn ở Lũng Châu, mỗi khi Bạch Thiện Bảo ra vào đều có người hầu theo sau, cho dù là buổi tối đi ngủ, gian ngoài cũng có một gã sai vặt trực đêm, nhưng sau khi tới thôn Thất Lí, Lưu thị chỉ giữ lại một mình Đại Cát ở lại bên cậu, những người hầu cạnh cậu ngày trước đều bị điều đi hết rồi.
Thật ra lúc mới đầu Bạch Thiện Bảo cũng không thấy quen lắm, chẳng qua khoảng thời gian ấy cậu đang bận rộn "Tranh đấu" với Mãn Bảo và Bạch nhị lang, cho nên không quá để ý, chờ đến khi cậu để ý đến sự khác biệt này, thì cậu lại quen với sự thay đổi này rồi.
Nói nữa, đến Bạch nhị lang cũng không có gã sai vặt bên cạnh, nếu sinh hoạt ở đây còn cần người theo hầu thì có vẻ khoa trương quá?
Nhưng ở trong mắt mấy người thị vệ của Ngụy Tri, nhà họ Bạch như vậy lại có vẻ khá bủn xỉn.
Bọn họ cũng gọi là hiểu biết với gia cảnh của nhà họ Bạch, bởi vì lúc ở Ích Châu tra về Bạch Khải đã từng tìm hiểu qua, tuy rằng gia đình này không thể so sánh với gia đình công huân như bọn họ, cũng không thể so sánh với những thế gia như nhà Ngụy đại nhân, nhưng dù sao cũng được gọi là sĩ tộc, trong nhà có ruộng có cửa hàng, nuôi không ít người làm, lẽ ra không nên nghèo túng như thế mới phải.
Lúc Ngụy Tri đi dạo trong vườn hoa nhìn thấy hai đứa bé mỗi người chiếm một đầu bàn đá nghiêm túc làm bài tập thì dừng lại, không ra đó làm phiền bọn họ.
Ông đè tay ra hiệu với thị vệ đi theo, tìm một gốc cây xum xuê ngồi xuống.
Thị vệ bèn im lặng đứng ngẩn người trong chỗ tối.
Ngụy Tri cứ ngồi nhìn hai đứa bé vùi đầu làm bài tập như thế, làm xong hai người còn đổi bài cho nhau để kiểm tra một lúc, sau đó hài lòng đổi về, cất bài tập của mình đi.
Ngụy Tri đang định đi lên trò chuyện với bọn họ, bỗng thấy hai đứa trẻ lại bỏ sách ra, rung đùi đọc sách ngay trong đình, hiển nhiên hôm nay bọn họ còn có nhiệm vụ đọc bài.
Cái cây này vừa lúc ở ngay bên sườn đình hóng gió, đằng trước mọc một bụi nguyệt quế, cho nên nếu không quan sát cẩn thận thì người đứng trong đình hóng gió sẽ không thể thấy được hai người Ngụy Tri, nhưng Ngụy Tri lại có thể nhìn thấy bọn họ.
Đồng thời cũng có thể nghe thấy tiếng hai đứa trẻ nói chuyện.
Có lẽ là vì phải đọc bài khóa quá dài, quá mức trúc trắc, Bạch Thiện Bảo không kìm được oán trách Mãn Bảo, "Đều tại ngươi.."
Mãn Bảo đập gáy sách vào người cậu, hừ nói: "Do ngươi ngốc, học không thuộc được còn trách ta à?"
"Ta học thuộc còn nhanh hơn ngươi!"
"Ta nhanh hơn ngươi, không tin thì ngươi chờ xem," Lần trước Mãn Bảo đã hỏi Khoa Khoa rồi, bé đã thông minh hơn năm ngoái một chút, lúc này lại hỏi Khoa Khoa, "Có phải bây giờ ta thông minh hơn hắn rồi không?"
Khoa Khoa không trả lời.
Được rồi, Mãn Bảo đã hiểu.
Bé có chút không phục, thanh âm đọc sách càng to thêm, nhất định bé phải học thuộc bài này trước cậu.
Chí nguyện to lớn vừa mới hạ xuống, bé đã ngửi được một mùi thơm quá là thơm, bé hít hít cái mũi, nương theo mùi thơm xoay nửa vòng, liền thấy Trịnh thị đang dẫn theo nha hoàn bưng một cái khay gỗ đến bên này.
Bạch Thiện Bảo cũng ngửi thấy mùi thơm, hai người lập tức vứt sự khó chịu và màn thách đấu kia ra sau đầu, chạy về phía Trịnh thị.
Trịnh thị mỗi tay đón một đứa trẻ, cười nói: "Hôm qua người làm mua được một con dê, đó là dê đầu đàn đang xuống sữa, đúng lúc hôm nay quản gia lên huyện thành có mua một ít đá lạnh, nên ta bảo người làm hai bát pho mát, các con ăn thử xem có ngon không."
Bạch Thiện Bảo hung hăng gật đầu, tạm thời để sách sang một bên.
Truyện Điền VănBạch Thiện Bảo hỏi Mãn Bảo, "Ngươi đã từng ăn pho mát chưa?"
"Chưa từng ăn."
"Ăn ngon lắm." Cậu cũng rất ít khi được ăn, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với mùi vị này.
Tuy rằng Trịnh thị chiều bọn họ, nhưng cũng không dám cho bọn họ ăn quá nhiều, dù sao cũng lạnh, cho nên chỉ cho mỗi đứa một bát nhỏ.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo ăn đến ngon lành, chờ bọn họ ăn xong, Trịnh thị liền ôn nhu dặn dò, "Ăn xong rồi thì phải nghiêm túc làm bài tập, không được đánh nhau và cãi nhau nhé."
Tuy rằng cảm tình của hai đứa trẻ rất tốt, nhưng vẫn luôn cãi nhau, thỉnh thoảng còn sẽ đánh nhau.
Rất nhiều lần con trai đều lau nước mắt từ ngoài về, lần nào cũng nói là Mãn Bảo bắt nạt cậu, Trịnh thị từng đi tìm hiểu thử, kết quả tiểu cô nương nhà người ta cũng là khóc lóc chạy về nhà.
Con trai của mình không chỉ là bé trai, còn lớn hơn người ta một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn, đương nhiên Trịnh thị không cảm thấy Mãn Bảo có thể bắt nạt được cậu, quá nửa là lao vào đánh nhau rồi đều bị đau, chẳng qua nàng cảm thấy nếu xét tổng thể thì chắc chắn là Mãn Bảo càng bị thiệt hơn.
Cho nên sau mỗi lần hai đứa trẻ đánh nhau, Trịnh thị đều thấy hơi chột dạ.
Mới được ăn ngon, tâm tình của Mãn Bảo rất tốt, vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, chờ Trịnh thị đi khỏi, hai người lại lấy sách ra đọc, nhưng lúc này đúng là không cãi nhau nữa thật, cùng nhau ngoan ngoãn ngồi trên lan can, vừa đung đưa chân vừa đọc sách.
Ngụy Tri thấy thế bèn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đó, cười hỏi, "Các cháu có biết ý nghĩa của bài khóa này không?"
Bạch Thiện Bảo: "Hôm nay tiên sinh đã giảng rồi, tất nhiên bọn cháu sẽ biết."
"Nếu đã hiểu nghĩa, vậy học thuộc sẽ dễ hơn nhiều, nào, lại đây ta dạy các cháu cách học thuộc." Cái loại chuyện như học thuộc này, người xuất thân từ tiến sĩ như Ngụy Tri thật sự quá am hiểu.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo nghe rất hứng thú, luận về dạy học, có lẽ Ngụy Tri so ra kém Trang tiên sinh, nhưng nói đến học thức, thì ông không thể kém Trang tiên sinh được, thậm chí còn cao hơn Trang tiên sinh rất nhiều.
Cho nên bất kể là Mãn Bảo hay Bạch Thiện Bảo đều học được không ít điều hay.
Thế cho nên Mãn Bảo suýt chút nữa đã quên phải về nhà ăn cơm tối, chờ đến khi bé nhớ ra, vẫn là do Đại Nha vâng lệnh sang đây tìm bé, bé mới biết đã không còn sớm nữa rồi.
Bé đành phải cất sách rồi nói với Bạch Thiện Bảo và Ngụy Tri: "Cháu phải về nhà ăn cơm đây ạ, tí nữa cháu ăn xong sẽ sang đây tìm mọi người, mọi người nhất định phải chờ cháu nha."
Bạch Thiện Bảo vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề.
Ngụy Tri khẽ mỉm cười, cũng tỏ ý sẽ chờ bé. Ông cũng rất thích ở chung với hai đứa bé này.
Liên tiếp hai ngày, Ngụy Tri ngoài việc uống trà với Lưu thị mỗi sáng, thì đều chỉ đi ra ngoài đồng ruộng, hoặc là đến dưới cây đa lớn đầu thôn trò chuyện với các thôn dân, chờ đến khi đám Mãn Bảo tan học, thì lại chơi cùng với bọn họ.
Đương nhiên, chủ yếu là ông chỉ bảo hai đứa trẻ học tập.
Đến ngày thứ ba, ông biểu lộ ra ý tứ muốn về kinh, Lưu thị trầm mặc hồi lâu, lúc này mới mời người đến chính đường.
Chính đường của nhà họ Bạch đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài Đại Cát và Lưu ma ma gác bên ngoài, ai cũng không được phép tới gần.
Ba ngày này, bà càng hiểu biết về Ngụy Tri thì càng tin tưởng ông, cũng bởi vậy, lần này bà chấp nhận mạo hiểm.
Cho nên bà hỏi ông, "Ngài có thể đưa người đứng phía sau ra trước công lý không?"
Ngụy Tri hỏi, "Bà có chứng cứ không?"
"Đê Kiền Vĩ Yển vỡ, ngài không tra ra được cái gì ư?"
"Tra được một chút," Ngụy Tri biết bà đang hỏi cái gì, lại không thể không nói: "Nhưng muốn định tội hết tất cả những người này là điều không thể, ví dụ như Ích Châu vương, trước mắt bản quan không thể làm gì được hắn cả, bởi vì trên tay ta không có bất kỳ một chứng cứ nào chỉ tội hắn, dù rằng bà và ta, thậm chí là các chư thần trong triều đều không tin rằng hắn vô tội."