Ngụy Tri kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ, lại thoáng nhìn sang Trang tiên sinh, sau đó cười hỏi, "Năm nay các cháu mấy tuổi rồi?"

Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo nói: "Cháu tám tuổi!"

Mãn Bảo bổ sung: "Là tuổi mụ!"

Bạch Thiện Bảo: ".. Ngươi mới 6 tuổi!"

Mãn Bảo hừ một tiếng nói: "Ta sẽ lớn hơn ngươi nhanh thôi, con gái đều lớn nhanh hơn con trai."

Ngụy Tri cười ha ha, hỏi: "Câu này ai nói?"

Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Bạn của cháu!"

Người bạn đó đương nhiên là Khoa Khoa.

Có thể là do môi trường ở thôn Thất Lí rất thích hợp với Bạch Thiện Bảo, bắt đầu từ năm ngoái cậu bỗng lớn phổng lên, vốn lúc đầu chỉ cao hơn Mãn Bảo nửa cái đầu, nhưng bây giờ đã cao hơn Mãn Bảo một cái đầu.

Lần trước bọn họ cãi nhau, Mãn Bảo tức giận đánh cậu một cái, sau đó hai người đánh nhau, bé đã rất khó đánh bại được cậu, cuối cùng còn suýt chút nữa bị sái cả hàm.

Lúc ấy Khoa Khoa đã an ủi bé, nói cứ đợi hai năm nữa rồi bé sẽ lớn nhanh hơn Bạch Thiện Bảo, bởi vì có cách nói, thời kỳ dậy thì của con gái tới sớm hơn con trai.

Mãn Bảo vẫn luôn chờ đợi thời kỳ đó đến.

Ngụy Tri tưởng ai nói câu này để an ủi đứa trẻ, nên cũng không để trong lòng, nhắc tới chuyện học hành của bọn họ, "Ngày hôm qua ta đã thử kiểm tra kiến thức của Bạch Thiện, tuy hắn mới tám tuổi, nhưng kiến thức rất chắc, không biết cháu học thế nào?"

Mãn Bảo rất tự tin, "Sẽ không kém hơn hắn đâu ạ, ngài cứ kiểm tra cháu đi."

Ngụy Tri nhìn về phía Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh cũng vui lòng khoe đệ tử nhỏ của mình, nên nhấc tay bảo ông cứ bắt đầu.

Ngụy Tri liền kiểm tra bé, hôm qua ông đã hỏi Bạch Thiện Bảo, biết cậu đã học xong <Kinh Thi>, bây giờ đang học <Đại học>, nhưng giờ kiểm tra Mãn Bảo ông lại bắt đầu từ <Thiên tự văn>, hơn nữa so với <Đại học> khó nhằn, ông càng thích hỏi Mãn Bảo về <Luận ngữ> hơn.

Mãn Bảo vẫn nhớ rất rõ về quyển sách này, thậm chí còn quen thuộc với nó hơn cả Bạch Thiện Bảo.

Bởi vì từ khi chữ bé viết có thể đọc được, bé đã lập tức chép hai quyển <Luận ngữ> để trả lại cho tiên sinh, bộ sách giáo khoa đầu tiên của bé, toàn bộ đều do Trang tiên sinh chép giúp bé.

Mãn Bảo đọc xong giải nghĩa xong, sẽ luôn chép lại cho ông thêm hai quyển nữa, như vậy sau này ông có thể đưa cho học sinh khác dùng, như thế sẽ rẻ hơn mua trên huyện thành rất nhiều.

Đệ tử nhỏ hiếu kính, tất nhiên Trang tiên sinh sẽ nhận, mà khi Mãn Bảo chép lại mấy quyển sách này, cũng là thêm một lần ôn tập, hơn nữa bây giờ đang là lúc bé dạy <Luận ngữ> cho mấy ca ca và đám cháu trai cháu gái, nên đương nhiên càng hiểu rõ về nó hơn Bạch Thiện Bảo.

Thầy Khổng tử có một câu nói rất đúng, ôn cũ biết mới, tuy rằng bé không đến nỗi mỗi lần đọc đều có thể ngộ ra được một điều mới, nhưng đọc nhiều lần như vậy thì vẫn phải có được chút thu hoạch.

Cho nên bé càng khắc sâu ý nghĩa của quyển sách này hơn Bạch Thiện Bảo.

Ngụy Tri lắng nghe càng ngày càng nghiêm túc, mà Mãn Bảo cũng càng nói càng vui vẻ, mới không cẩn thận một tí đã để thuộc tính lảm nhảm bùng nổ, dứt khoát tung một số vấn đề mà Khoa Khoa và Trang tiên sinh đều không thể trả lời được ra hỏi Ngụy Tri.

Ngụy Tri:. Đúng là góc nhìn của trẻ con luôn có chút kỳ lạ, làm cho câu hỏi cũng tương đối lạ kỳ, thế nên khó mà trả lời.

Nhưng dù thế nào thì vị đại lão này cũng là người làm đến chức thư ký giám sát, năng lực vẫn luôn ở đó.

Cho nên tuy rằng ông hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi Mãn Bảo.

Đừng thấy quyển <Luận ngữ> này rất căn bản mà nhầm, đây là quyển đủ để cho người ta đọc cả đời, đừng nói Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, ngay đến Trang tiên sinh cũng nghe đến say sưa, gặt hái được không ít điều có ích từ sự giảng giải của Ngụy Tri.

Vì thế, Trang tiên sinh cũng không nhịn được tham gia vào, ông lấy một số câu hỏi vẫn luôn trăn trở bấy lâu ra thỉnh giáo Ngụy Tri.

Vì thế bốn người càng nói càng hăng, nếu không phải Lục Phong chạy tới nhắc nhở Trang tiên sinh đã đến giờ học buổi chiều, thì bọn họ còn chưa nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Trang tiên sinh có chút tiếc nuối đứng dậy, áy náy nói Ngụy Tri: "Nói chuyện với Ngụy tiên sinh một buổi hơn mười năm đọc sách. Đáng tiếc thời gian quá ít, không thể tâm tình cùng tiên sinh, chờ muộn hơn chút, không biết Ngụy tiên sinh có thời gian đến hàn xá uống một chầu không?"

Ngụy Tri vui vẻ đồng ý.

Trang tiên sinh mừng rỡ tiễn Ngụy Tri ra cửa, sau đó mới dẫn hai đứa bé về lại lớp học.

Mãi cho đến khi ngồi vào bàn học, Mãn Bảo mới muộn màng nhận ra, "Chúng ta quên ngủ trưa rồi."

Bạch Thiện Bảo đau đớn nói: "Bây giờ ngươi mới phát hiện hả? Vừa nãy ta đã thấy hơi mệt rồi."

Nhưng ngủ ở trên lớp là chuyện không thể nào, đặc biệt là khi bọn họ còn ngồi ở bàn đầu tiền.

Ngụy Tri ra ngoài hơn nửa ngày, chắp tay sau lưng vui vẻ thoải mái trở về nhà họ Bạch, Lưu thị nhìn hết hành tung của ông trong mắt.

Đại Cát khoanh tay đứng ở bên cạnh, hỏi: "Lão phu nhân, ông ấy có thể tin được không?"

Lưu thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Cứ quan sát tiếp xem, dù sao vị đại nhân này cũng không vội đi mà?"

"Vậy chỗ Mãn Bảo tiểu thư.."

Từ khi biết cha mẹ của Mãn Bảo là Chu Ngân, mà Chu Ngân là đôi vợ chồng năm đó, Đại Cát liền thay đổi xưng hô với Mãn Bảo.

Lần này thời gian im lặng của Lưu thị dài hơn, "Thuận theo tự nhiên đi, hôm nay nếu Thiện Bảo lại dẫn Mãn Bảo về nhà, thì bảo bọn họ ra vườn chơi nhiều một chút, đừng có ngồi đọc sách ở trong thư phòng suốt như thế."

Vốn dĩ, bà còn không chắc có nên nói thẳng với Ngụy Tri không, bởi vậy không muốn ông ấy gặp được Mãn Bảo, đây là vì tốt cho nhà Chu, cũng là vì tốt cho Mãn Bảo.

Bà không muốn nhà họ Chu bị cuốn vào khi tình hình còn chưa có gì là chắc chắn.

Nhưng nếu giờ ông ấy đã gặp được người rồi, vậy hiển nhiên để ông ấy có ấn tượng tốt với Mãn Bảo mới là lựa chọn tốt.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vô lo vô nghĩ hoàn toàn không biết gì về việc này, vừa tan học, Bạch Thiện Bảo đã mời Mãn Bảo đến nhà cậu làm bài tập.

Bởi vì hai người lơ là học tập, nên hôm nay Trang tiên sinh đã giao cho bọn họ cực nhiều bài tập.

Cậu cảm thấy cho dù tí nữa về nhà có làm bài tập luôn, thì e rằng cũng không thể làm xong trước giờ ăn cơm tối.

Điều này làm cậu thấy hơi ưu thương, còn khẽ trách Mãn Bảo, "Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói lắp bắp, thì lúc sau tiên sinh cũng không hỏi ta câu hỏi khó như thế."

Mãn Bảo không phục, "Rõ ràng là ngươi chuẩn bị bài không đúng chỗ, không trả lời được câu hỏi của tiên sinh còn nói ta."

Bạch Thiện Bảo không muốn đôi co với bé, bởi vì tí nữa cậu còn muốn làm bài tập với nhau, bởi vậy nói: "Được rồi, ngày mai lại có bài khóa mới, chờ tí nữa làm bài tập xong, chúng ta còn phải chuẩn bị bài trước nữa, nên ngươi dứt khoát ăn cơm ở nhà ta luôn đi, ăn xong rồi chúng ta lại tiếp tục cùng nhau chuẩn bị bài."

"Ta về nhà ta ăn, ăn xong sẽ sang đây."

"Vì sao không ăn ở nhà ta?"

"Bởi vì hôm nay đại tẩu ta nấu cơm, chắc chắn mấy người nhị ca lên huyện thành cũng mua thịt về, chờ ngày mai nhị tẩu ta nấu cơm, ngươi lại mời ta đến nhà ngươi ăn cơm nhé."

Bạch Thiện Bảo: ".. Được rồi."

Kết quả mới về đến nhà, bà nội lại bảo bọn họ ra vườn chơi, đừng làm bài tập vội, Bạch Thiện Bảo càng sầu, "Bà nội, chờ chúng cháu làm xong bài tập rồi lại ra vườn ra chơi được không ạ?"

Lưu thị cũng không biết hôm nay bọn họ có nhiều bài tập, chỉ cho rằng bọn họ lại định đọc trộm mấy quyển sách linh tinh ở trong thư phòng, bởi vậy nghiêm mặt nói: "Không được."

Mãn Bảo bèn túm Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo chỉ có thể đồng ý.

Vừa đi khỏi đó, Mãn Bảo liền nói cậu, "Ngươi ngốc thế, sao phải làm bà Lưu giận chứ, chúng ta mang bài tập đến vườn hoa làm là không phải được rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play