Hành động bảo vệ quyền lợi phụ nữ vẫn chưa thực hiện được
trong thực tế.
Hiện tại là cơ hội, bắt gian a, tiết mục cẩu huyết này là
thú vị nhất.
Đám thành viên cảm thấy được kích thích, lần lượt nhìn vào vị
chủ tịch vĩ đại-Vương Tâm Doanh đồng chí.
Vương Tâm Doanh cũng cảm thấy oán giận.
Tại cổ đại nam tôn nữ ti này, loại nam nhân cặn bã kia làm
ra những chuyện thương thiên hại lý như thế, còn gián tiếp hại chết lão bà và
hài tử.
Trừ bỏ nhận lấy chút khiển trách về đạo đức, căn bản sẽ
không có sự trừng trị của pháp luật.
Nàng hận nhất chính là loại nam nhân không đem nữ nhân coi
là người như thế.
Nếu luật pháp trừng trị không được loại nam nhân cặn bã đó,
liền chỉ có thể lấy bạo chế bạo, cấp cho hắn một cái đại giáo huấn.
Cho hắn biết kết quả của việc khi dễ nữ nhân là như thế nào.
“Ân, nam nhân cặn bã như vậy tự nhiên không thể để cho hắn
tiếp tục tiêu dao, bất quá chúng ta hiện tại đi thanh lâu bắt người, chỉ dựa
vào vì nghĩa căm phẫn là không đủ, vô cớ xuất binh khó bảo toàn là không bị người
khác cắn ngược lại. Bổn chủ tịch đã nghĩ ra một cái diệu chiêu, như thế như thế,
như vậy như vậy…”
Vương Tâm Doanh hướng các nàng giảng thuật kế hoạch của
chính mình, sau đó an bài nhiệm vụ của mỗi người.
Thành viên đối với nàng thầm tỏ vẻ sùng bái, lần lượt gật đầu
rồi tự đi hành sự.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Vương Tâm Doanh đặc biệt dậy sớm.
“Tiểu thư, người, người, người muốn đi đâu?” Sơ Hạ nhìn thấy
tiểu thư một thân võ trang.
Cả người là bộ dáng của mã tặc giết người cướp của.
Eo giắc trường kiếm, một thân huyền hắc y bó sát người, chân
đi giày ống.
Tóc buộc như thiếu niên.
Cả người tản mác ra một loại khí tức ác bá.
“Đi thanh lâu bắt nam nhân cặn bã.”
Vương Tâm Doanh rút bảo kiếm ra, đầu ngón tay lược qua mũi
gươm, hàn quang lấp lánh.
Sơ Hạ run run, kiếm thật dọa người, tiểu thư gần đây bỗng trở
nên tích cực.
Không có từ sáng đến tối ngủ trên giường.
Nhưng là tiểu thư bỗng trở nên tích cực thật đáng sợ mà.
Hoa chiêu chồng chất, khiến cho tâm lý của nha hoàn bên người
nàng thừa nhận năng lực đang từng bước được thăng cấp.
Chuyện làm ra luôn không thể tưởng tượng nổi, hiện tại còn
muốn đi đến thanh lâu.
Nếu để công tử biết muội muội mà hắn sủng ái biến thành như
vậy, chẳng biết sẽ có biểu tình gì.
“Tiểu thư, ta đi ra ngoài lấy ít thứ.”
Vương Tâm Doanh bình tĩnh quay đầu cười: “Ha ha, tiểu nha đầu
Sơ Hạ, nãi nãi luôn giống ta, ngươi đi nói cho bà cũng vô dụng. Nãi nãi thật là
một nhân tài, biết thanh xuân chính là dùng để tiêu xài, còn khuyên ta đừng
lãng phí nhiều thời gian. Ngươi cũng học theo chút, thừa dịp tuổi còn trẻ, sống
tùy ý một phen.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT