EDIT: TỬ SA

*Tự luyến: tự yêu bản thân mình…

Nàng nhanh chóng nhón lấy một viên đường trên mâm quả, bỏ vào miệng hắn.

Vương Lam Phong bị bức ăn đường, thập phần bất mãn liếc xéo nàng: “Cứ như vậy mà qua quít ca ca cho xong sao.”

Vương Tâm Doanh vô lại cười nói: “Ca ca, nhất định là phải qua quít rồi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết, nhưng đều là người nhà cả, huynh sao có thể tính toán với ta chứ. Hơn nữa huynh hiện tại đều đã nhận lấy quà cảm ơn của ta rồi, không được phun ra, ăn hết cho ta.”

Vương Lam Phong đành phải nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Sau đó búng trán nàng một cái, hầm hừ: “Nhỏ yêu tinh này, uổng công ta đối với muội tốt như vậy, muội cư nhiên qua loa với ta, đối với người khác đều tốt hơn ta, ai cũng có ban thưởng, ta chỉ có một viên đường.”

Vương Tâm Doanh bị sặc tại chỗ.

“Ca ca, huynh ghen tị à.” Nàng trừng lớn mắt.

Không phải chứ, thừa tướng đại nhân cư nhiên bởi vì một viên đường mà ghen tị.

Khó tin khó tin.

Vương Lam Phong hai tay ôm ngực, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ ca ca thì không được ghen tị sao?”

Vương Tâm Doanh thấy thế, thiếu chút nữa cười chết, thật đúng là ghen tị rồi.



Khẩu khí đó nghe thế nào đi chăng nữa, đều rất chua, rất ấm ức.

Vương Tâm Doanh cười tít mắt khoát khoát tay: “Ăn chút dấm chua kiện khang lại dưỡng sinh, ăn đi ăn đi, rất tốt, chỉ cần đừng ăn nhiều quá là được, nếu không sẽ chua chết huynh.”

Vương Lam Phong nheo mắt nguy hiểm đánh giá nàng.

Chẳng biết vì sao trong lòng đối với cái loại thái độ dửng dưng của nàng lại cảm thấy bực mình.

“Hừ, nuôi lớn vô ích con sói kiêu ngạo nhà ngươi.”

Vương Tâm Doanh bổ nhào qua, kéo kéo tay áo hắn làm nũng: “Oa, ngay cả sói kiêu ngạo cũng nói ra rồi, ca ca, huynh thật sự tức giận rồi, ta xin lỗi mà, là lỗi của ta, huynh đừng giận nữa mà. Ta cũng thưởng cho huynh thế nào?”

“Ta không thèm thưởng nữa, phần thưởng của muội cũng là từ tiền tài của ta thôi, lông cừu lấy từ trên người cừu.” Vương Lam Phong liếc xéo nàng.

“Ca ca là quỷ hẹp hòi. Được rồi, ta vẽ một bức tranh tặng huynh, đem huynh vẽ thành thiên hạ đệ nhất soái ca chịu không?”

Vương Tâm Doanh ngay cả bản lĩnh giữ nhà đều đã đem ra lấy lòng hắn.

Giương mắt to đáng thương nhìn hắn, tội nghiệp vạn phần.

Vương Lam Phong khôi phục dáng vẻ tươi cười, đôi con ngươi màu hổ phách lóe lên tia đắc ý, đầu ngón tay dí dí vào chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng.

“Ta cần muội đem ta vẽ thành thiên hạ đệ nhất soái ca sao, người muội vẽ vốn chính là thiên hạ đệ nhất soái ca rồi, cần phải dụng tâm chút nha, vẽ đẹp ta thưởng đồ tốt cho muội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play