“Ấy ấy ấy, để cho ta nói một câu với nào, tiểu thư người quá
không nhân hậu rồi. Không nói gì cả, sau đó liền đứng ở trên đài ngây người. Dọa
cho chúng ta sợ muốn chết, tưởng người thật không biết vẽ tranh chứ. May là sau
đó đảo ngược hoàn toàn, thoáng cái từ đáy hố đạt đến cao trào, thấy vậy nên
trái tim chúng ta nãy giờ cuồng loạn nhất thời cũng tĩnh bớt, thật là quá hành
hạ người khác mà, người thật là không nhân hậu đó.”
Giọng nói khoái trá của đám người dưới, khiến Vương Tâm
Doanh khôi phục lại tâm tình.
Quả nhiên vẫn là người nhà mình tốt, vô luận làm tốt hay
không tốt, bọn họ đều sẽ đứng về phía nàng, thay nàng lo lắng.
“Đám gia hỏa các ngươi chỉ giỏi nói thôi, sớm nên tin vào tiểu
thư các ngươi là người có bản lĩnh, không phải an tâm rồi sao. Chuyện ta muốn
làm, sao có thể làm bừa. Bất quá chỉ là tạo chút không khí khẩn trương, như vậy
khi lên cao trào mới có thể càng kích động lòng người hơn. Ta muốn thắng liền
phải thắng tuyệt đối, khiến cho người khác đều tâm phục khẩu phục.”
“Hi hi, tiểu thư quả thực thắng rất đẹp, xem quai hàm của mọi
người đều rớt cả xuống đất rồi kia kìa.”
“Quả thực quá kinh diễm rồi, cao trào thay nhau nổi lên, ta
thấy không chỉ bọn họ không thể quên được tư thế oai hùng của tiểu thư, mà tin
rằng người ở đây đều sẽ vĩnh viễn khắc sâu điệu vũ họa của tiểu thư hôm nay.”
“Ha ha, xem sau này còn ai dám nói tiểu thư chúng ta không
có tài nghệ nữa không, ta nhất định sẽ đem hắn đánh thành đầu heo luôn.”
“Ta phải đem chuyện này kể cho nãi nãi ta mới được, nãi nãi
ta thích nhất là người như tiểu thư, nghe thấy tin này, bà nhất định vui vẻ đến
nỗi ăn được cả một chén cơm.”
Vương Tâm Doanh buồn cười liếc bọn họ một cái, khoát khoát
tay:
“Được rồi được rồi, cái bọn vỗ mông ngựa thành tinh các
ngươi, mồm ai cũng như bôi đường, ngọt chết người. Hôm nay là ngày trưởng thành
của ta, các ngươi cũng đã bỏ ra không ít sức lực, ai ai cũng có thưởng.”
Oa–
Đám hạ nhân đều kích động hoan hô, liên tục nói lời cảm tạ.
“Vậy còn ta, ta cũng vì Doanh Nhi mà bỏ ra không ít sức lực,
có thưởng gì không?”
Vương Lam Phong xoay người nàng lại, cúi đầu mỉm cười hỏi
nàng.
Vương Tâm Doanh xoay tròn con ngươi, dập dìu sóng nước, nhất
thời dí dỏm.
“Huynh sao, thưởng cho huynh… một viên đường.”
Nàng nhanh chóng nhón lấy một viên đường trên mâm quả, bỏ
vào miệng hắn.
Vương Lam Phong bị bức ăn đường, thập phần bất mãn liếc xéo
nàng: “Cứ như vậy mà qua quít ca ca cho xong sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT