Cái khí chất cao ngạo phi thường, khiến cho gương mặt nhất
thời trở nên cực kỳ rực rỡ.
Khiến cho tầm mắt người ta sáng ngời.
Vương Lam Phong bị hào quang trên gương mặt nàng đoạt mất hồn
phách, phong thái tự tin mà nàng để lộ ra thật không giống người thường.
Loại phong thái này rất thu hút sự chú ý của người khác.
Khiến cho hắn bị mê hoặc lại âu sầu khó hiểu, trong lòng
luôn có thứ cảm giác không thoải mái.
“Doanh Nhi, muội không cần phải vì hư danh mà ép buộc bản
thân phải làm điều mình không muốn, có ca ca ở đây, không ai dám chê cười muội,
khi dễ muội, ta sẽ luôn bảo hộ muội.”
Vương Lam Phong cầm lấy bàn tay nàng.
Ánh mắt nghiêm túc mà sâu sắc nhìn thẳng vào mắt nàng.
Không còn là vẻ mặt ôn nhu nữa.
Mang theo đó là chút áp lực nhàn nhạt vô thanh.
Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn rốt cuộc đã nổi lên
những gợn sóng cảm xúc dập dờn, thoáng qua một tia rung động phiền muộn.
Trong lời nói mang theo mùi vị hứa hẹn mãnh liệt đầy kiên định.
“Ca ca, huynh không cần lo lắng, ta không có ép buộc mình đi
làm, danh hiệu đệ nhất của cái cuộc so tài nhỏ này ta không thèm để vào mắt, nếu
đã đến đây, đương nhiên phải làm cho tốt nhất, nếu không một thân y phục nặng
trịch này chính là mặc uổng phí rồi, nghĩ đến điểm này, ta liền không cam tâm.”
Vương Tâm Doanh đá đá làn váy, trong mắt hiện lên tinh
quang.
Nói đùa à, cái bộ y phục nặng trịch này nàng đã mặc lâu như
vậy rồi.
Còn quỳ trên đất mấy phút nữa.
Nếu không có một cái kết cục hoàn mỹ.
Vậy thì rất không phải với sự hy sinh của nàng.
Huống chi, nàng đã quyết định phải làm vẻ vang Vương gia, để
cho người của Vương gia nàng không bị người khác khinh thường.
Nàng muốn giống như ca ca, trở thành niềm kiêu hãnh của
Vương gia.
Trở nên rực rỡ trong mắt thế nhân.
Lựa chọn ở lễ cập kê này để bắt đầu tên tuổi của mình, cũng
không có gì là không tốt.
Nàng muốn khiến cho tất cả mọi người ở đây nhớ kỹ, cái tên
Vương Tâm Doanh của nàng.
Vĩnh viễn không thể quên được chấn động đầy kịch tính mà
nàng mang đến cho bọn họ ngày hôm nay.
“Doanh Nhi, muội muốn làm gì, ta luôn cảm thấy muội hôm nay
đã trở nên rất tích cực, mọi ngày những thứ biểu diễn này, muội đến liếc mắt một
cái cũng lười.”
Vương Tâm Doanh miễn cưỡng cười khẽ:
“Tích cực không tốt sao? Ca ca, huynh cũng biết ta hôm nay
đã đến tuổi cập kê, cho nên… ta đã là người lớn rồi, con người không thể cứ mãi
ngốc nghếch mà sống, ngây ngô dại dột mà phí phạm tuổi thanh xuân, nếu không cuộc
sống sẽ rất nhàm chán. Không chỉ nam nhân các huynh mới có mục tiêu thôi đâu, nữ
nhân bọn ta cũng có mục tiêu và lối sống của chính mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT