Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt u
lãnh, như được bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng manh.
Bất quá nét biểu cảm kia chỉ là chợt thoáng qua rồi biến mất.
Nhanh đến nỗi khiến hắn cơ hồ tưởng chừng như ảo giác.
Lần nữa nhìn kỹ lại, ánh mắt nàng như lưu ly, lãnh đạm trong
veo, mang theo chút ít vẻ lười nhác.
Giống như là một cô mèo nhỏ lười biếng.
“Thực nhàm chán, những tiết mục này cư nhiên khiến cho ta ngủ
gà ngủ gật, không thú vị gì cả.”
Vương Tâm Doanh ngẩng đầu lên, duỗi duỗi thắt lưng mỏi mệt,
hoàn toàn không có nghi thái của một đại gia khuê tú.
Vương Lam Phong nhìn thấy nàng như vậy.
Lười nhác, không đem mọi thứ để vào mắt, tự do tự tại như vầy,
mới là nàng quen thuộc trong lòng hắn.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười sủng nịch: “Còn chưa đến phiên muội,
muội có thể tiếp tục ngủ.”
Vương Tâm Doanh nhíu mày, nghi ngờ nói:
“Ca ca, những lời này của huynh thật không bình thường,
trong trường hợp này huynh nên lay tỉnh ta, bắt ta phải giống như một đại gia
khuê tú nho nhã lễ độ mà ngồi xem tiết mục, vô luận buổi biểu diễn có nhàm chán
bao nhiêu, cũng không thể làm ra những chuyện mất thân phận mới đúng, nếu không
sẽ bị người khác chê cười không phải sao?”
Đôi con ngươi sáng ngời của Vương Lam Phong nghiêng nghiêng
đảo qua nàng, rồi dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc.
“Dù sao chuyện muội muốn làm, không ai có thể ngăn cản muội,
ta cũng không muốn ngăn cản. Những tiết mục này quả thực nhàm chán, chúng không
thể hấp dẫn muội, đó là do chúng không có bản lĩnh, muội buồn ngủ cũng không thể
trách được. An tâm đi, là muội muội của Vương Lam Phong ta, không ai dám chê cười
muội cả.”
Câu nói cuối cùng tràn ngập ngạo khí ngất trời.
Không ai bì nổi.
Vương Tâm Doanh trong lòng hơi rung động, nhiệt lưu tuôn
trào, khiến cho cả một trái tim chìm đắm trong làn nước ấm áp.
Đây mới chính là tình thân chân chính.
Không nghĩ đến lợi ích, không bởi vì danh dự, mà đi ép uổng
nàng làm chuyện không muốn.
Đem nàng đặt vào trong sự bảo hộ của đôi cánh rộng, hết sức
trân trọng.
Thật sự là quá may mắn.
Kiếp này, những thứ gặp được đều là sự ôn nhu mà kiếp trước
nàng đã mất đi.
Gương mặt nàng sáng lạn hẳn lên, tâm tình tốt lên một cách
khó hiểu.
“Ca ca, ta lần này sẽ dành được danh hiệu đệ nhất buổi biểu
diễn lần này, thay huynh cùng Vương gia giành lấy vinh quang.”
Lời nói tự tin không thấy làm lạ từ trong miệng nàng thốt
ra.
Hoàn toàn là một bộ cảm giác toàn thắng.
Mi mày duyên dáng của nàng khẽ nhếch, ánh mắt lãnh nhạt cao
ngạo.
Cái khí chất cao ngạo phi thường, khiến cho gương mặt nhất
thời trở nên cực kỳ rực rỡ.
Khiến cho tầm mắt người ta sáng ngời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT