"Chú đừng nhìn con như vậy..." Đồng Tích không đỡ nổi, chỉ cảm thấy cô bị nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, giơ tay che mắt anh.
"Như vậy thì sao bôi thuốc được?" Hoắc Thiên Kình không tránh tay cô, để thuốc sang một bên, một tay nắm mắt cá chân của cô, một tay để lên eo cô, ngón cái vô tình hay cố ý nhẹ nhàng vuốt hông cô, "Hay là con hi vọngchúng ta duy trì tư thế này?"
Câu nói đó, giọng nói vốn đãmê người còn cố gắng hạ thấp giọng, chui vào tai Đồng Tích, nghe càng ngày càng ám muội gợi cảm. Hơi thở của anh nóng rực, như lông chim lướt quá, làm trái tim non nớt của cô, run rẩy.
Trên eo, tay của anh, càng làm cho cô cảm thấy nóng bỏng.
Cô lập tức hạ tay xuống, lòng bàn tay như lưu lại hơi thở của anh, ngứa ngáy khó nhịn.
Thừa dịp anh không chú ý, đưa tay lấy thuốc, "Để con tự bôi."
Nói xong, liền muốn đứng dậy. Quả thực là chạy trối chết.
Hoắc Thiên Kình nhắm mắt lại, tay hơi dùng sức, kéo cô lại ngã ngồi xuống.
Cô kháng nghị a một tiếng, theo lực kéo, làm cho cả người cô gần như là ngã nằm lên người anh.
Hai người, nhất thời tiếp xúc càng thân mật.
Hô hấp của Đồng Tích lúc này đã hỗn loạn, dưới thân, một dị vật nào đó đẩy cô khiến cô có cảm giác nguy hiểm, làm cho cô hoảng loạn.
Cô nhíu mày.
Ngón tay xanh nhạt bám vào áo sơ mi anh, nắm chặt, "Chú... Chú ba, chú..."
Đồng Tích cũng không ngốc.
Trước đây đã có kinh nghiệm ở trong thang máy.
Vì vậy...
Lần này, lại là phản ứng bình thường của đàn ông?
"Còn muốn lộn xộn sao?" Ngón tay Hoắc Thiên Kình đặt dưới cằm cô, nâng mặt cô lên đối diện với anh, không để cô trốn.
Trong mắt anh nổi lên rất nhiều tâm trạng, càng làm cho cô tâm hoảng ý loạn, lông mi run rẩy hơn.
Tình huống bây giờ của bọn họ, rốt cuộc được coi là gì?
Trong lòng, vừa như hiểu vừa như không hiểu.
Hoặc là nói, cố hết sức không để cho mình hiểu.
"Con không động... Bảo đảm, không động..." Cô liên tục bảo đảm, lắc đầu cũng nhẹ.
Chỉ lo mình thoáng động đậy sẽ chọc nơi nào đó của anh.
Cụp mắt che đi tầng nước mỏng, giọng cũng theo bản năng nhẹ hơn, "Chú... Chú cũng đừng lộn xộn."
"Đưa thuốc cho tôi."
Hoắc Thiên Kình giơ tay về phía cô, im lặng đáp lời cô.
Không lộn xộn.
Nhưng trời mới biết anh đã phải nhẫn nại thế nào, mới có thể cố gắng thật sự không lộn xộn.
Cô bé nhát gan, mẫn cảm, lần trước anh đã 'Không có kiên trì', làm cho cô nổi giận cầm hành lý muốn chạy trốn. Lần này, anh không muốn ép cô gấp như thế.
Đồng Tích nhìn anh một chút, ngoan ngoãn đưa thuốc cho anh.
Vào thời khắc này, cửa văn phòng tổng giám đốc, đột nhiên bị đẩy ra.
"Hoắc tổng, dép đã..."
Ngô Dư Sâm, lúc nàynhìn thấy hình ảnh trong phòng làm việc, bỗng nhiên đứng hình. Đáy mắt, xẹt qua vẻ lúng túng còn có...
Cực kỳ kinh ngạc.
Trước mặt tình yêu, ngay cả người nghiêm cẩn như Boss, cũng có thể không làm việc đàng hoàng.
Nghe được giọng nói, Đồng Tích theo bản năng quay lại, phiền muộn ngay lập tức quay lại.
Đòi mạng mà!
Cô cúi thấp đầu xuống, giống như cả người đều chui vào trong một cái động, không muốn người nữa.
"Còn không đi ra, muốn ở lại làm khán giả?" So với Đồng Tích hoảng, Hoắc Thiên Kình lại hờ hững tự nhiên.
Chỉ đưa ánh mắt lành lạnh liếc Ngô Dư Sâm, sau đó, tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho cô. Toàn bộ quá trình, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT