Bởi vì, trợ lý Ngô chỉ nói Hoắc thị đang có sự kiện 'Chương trình hỗ trợ thực tập' được thiết kế đặc biệt cho sinh viên, mà Đồng Tích ngoại lệ được vào, vì vậy ai cũng chưa từng nghi ngờ.

"Cảm ơn." Đồng Tích hưng phấn nhận mọi thứ. Lập tức nhìn xuống thẻ chức vụ của mình, sau khi nhìn, không khỏi ngẩn ngơ.

Ngờ vực, "Công việc của tôi ở lầu 88?"

"ừm, là trợ lý Ngô đặc biệt sắp xếp. Cô trực tiếp tới tìm trợ lý Ngô báo danh là được."

Đồng Tích còn cảm thấy không thể tin được.

Lầu 88 là tầng hành chính, là nơi mà ngoài các giám đốc của công ty, thì đều là nhân viên tinh anh của Hoắc thị. Có thể làm người của Hoắc thị, nhỏ bé không đáng kể; có thể đi lên lầu 88 của Hoắc thị, chuyện này quả là hiếm như lá mùa thu.

Mà Hoắc Thiên Kình, cũng ở lầu đó.

Vừa nghĩ tới mình có thể và làm việc với những nhân viên tinh anh kia, Đồng Tích rất hứng thú. Đồng thời, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.

Thang máy đi lên lầu 88, cửa thang máy mở một, trái tim căng thẳng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Lầu 88.

Vừa đilên, liền cảm nhận được bầu không khí không giống như mấy lầu dưới.



Căng thẳng.

Nhanh chóng.

Chính xác.

Từng người từng người đều ở trong phòng riêng, chuông điện thoại không ngừng vang lên, nhân viên đều ngồi trên bàn.

Đồng Tích đã tới đây một lần, nhưng lần đó là lúc tan việc, căn bản không nhiều người như vậy.

Vừa đến, cảm giác nghiêm tức thận trọng, càng mãnh liệt.

Cô bước vào, làm những người khác đều hiếu kỳ ngẩng đầu lên, đánh giá.

Nhân viên ở đây đều hơn 20 hơn 30 tuổi, thậm chí 40-50 tuổi cũng không ít, chỉ có cô mới 18 tuổi.

So với những người khác lão luyện thành thục, cô giống như thủy tinh không chút tạp chất, hòa vào trong hoàn cảnh như vậy tất nhiên là hoàn toàn không hợp.

Vì vậy, không tránh khỏi mọi người sẽ nhìn cô mấy lần.



"Đồng tiểu... Đồng Tích, cô theo tôi vào." Giữa lúc cô bị người khác nhìn không biết phải làm sao, Ngô Dư Sâm vừa vặn đẩy cửa từ văn phòng đi ra.

Ba chữ 'Đồng tiểu thư' đã kêu ra khỏi miệng, lại cứng rắn thu lại rồi, đổi thành tên.

Nhìn thấy anh, Đồng Tích nhất thời như được đại xá, như nhìn thấy cứu tinh. Thở một hơi, ôm mọi thứ, bước trên giày cao gót không thuần thục đi đến, "Quá tốt rồi, tôi tìm anh báo danh!"

Văn phòng.

Ngô Dư Sâmgiới thiệu Đồng Tích cho thư ký Trần Thần, theo Trần Thần học tập. Sau đó, liền đến phòng thay quần áo làm việc.

Lúc vào phòng thay quần áo, phải đi qua cửa phòng tổng giám đốc, cô theo bản năng ló đầu liếc nhìn.

Cửa văn phòng mở, không có bóng dáng của Hoắc Thiên Kình.

Cô quay đầu nhìn về phía phòng họp.

Phòng họp dùng kính mờ làm tường ngăn cách, phản chiếu hình ảnh lay động của người bên trong, có không ít người. Không hiểu sao, Đồng Tích vẫn có thể nhận ra bóng dáng mơ hồ của Hoắc Thiên Kình.

Dáng vẻ làm việc của anh, nhìn không rõ ràng. Nhưng từ dấu tay đều có thể cảm nhận được dáng vẻ ngạo nghễ tự tin của anh.

"Vị kia là Hoắc tổng, cũng chính là boss tổng của chúng ta" Thư ký Trần thấy cô đứng lại, liếc cô, mở miệng: "Hoắc tổng của chúng ta rất thích làm việc, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác với nhân viên, tuy cô tham gia chương trình hỗ trợ, được vào làm thực tập sinh, nhưng nếu để cho Hoắc tổng biết cô lén lút thích ngài ấy, Hoắc tổng chắc chắn sẽ không giữ cô lại. Vì vậy, khuyên cô một câu, không muốn bị Hoắc thị fire, bắt đầu từ hôm nay làm việc cho giỏi, đừng làm cô bé lọ lem mơ mộng ngu xuẩn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play