Hoắc thị là công ty gì? Bao nhiêu người xé rách đầu muốn chui vào trong, đều khó mà đi vào. Bây giờ cơ hội cực tốt đang chắp tay ở tước mặt cô, làm sao cô có thể từ bỏ?

Tuy cô chỉ là thực tập, nhưng sau này trên CV nếu như viết hai chữ 'Hoắc thị', sẽ giống như được dát vàng! Nói cái gì cũngphảiđến!

Hoắc Thiên Kình nhíu mày, trong mắt có ý cười nhạt.

Coi như con bé này thức thời, không đối nghịch với anh.

Một bên khác, cửa nhà hàng.

Đường Uyển Uyển mới vừa tiễn mấy người thảo luận về chuyện chứng thực, chờ quản lý Tống Minh lái xe đến.

Sau một phút, xe Tống Minh đến cửa. Đường Uyển Uyển tháo khẩu trang xuống, khom người muốn đi vào thì, Tống Minh nói: "Biết tôi vừa nhìn thấy xe của ai ở bãi đậu xe không?"

"?"

"Xe của Hoắc tổng ở ngay bên cạnh xe tôi."

Đường Uyển Uyển ngồi vào trong xe, lấy mỹ phẩm từ trong túi ra, trang điểm lại. Toàn bộ quá trình, chỉ bỏ ra chưa quá 30 giây.

"Anh đi trước đi, lát nữa tôi về." Xuống xe, đóng cửa, động tác tao nhã.

"Nhớ lời tôi nói, tranh thủ nắm lấy chứng thực của Hoắc thị!" Tống Minh hạ thấp giọng nhắc nhở cô ở phía sau.



Đường Uyển Uyển không để ý đến anh. Chứng thực của Hoắc thị, từ trước đến giờ không phải là mục tiêu của cô.

Đường Uyển Uyển lần thứ hai đẩy cửa tiến vào nhà hàng, ông chủ của nhà hàng Mạt Vãn nhìn thấy cô, một lần nữa ra đón, "Sao vậy? Quên đồ sao?"

"Nghe nói Thiên Kình ở đây, sao lúc nãy cô không nói cho tôi?"

Mạt Vãn là vợ của Lục Vân Thâmđược cưới hỏi đàng hoàng hai năm trước, tuy hai vợ chồng có quan hệ cực kỳ kém, nhưng dù sao vẫn là người chung đường, tất nhiên cũng quen biết Đường Uyển Uyển.

"Cô không hỏi thì tôi không nói."

"Anh ấy ăn cơm với ai? Là đám người Lục Vân Thâm?"

Mạt Vãn không trả lời trọng tâm, chỉ nói: "Không phải bọn họ, chỉ có hai người."

"Khách hàng?"

Mạt Vãn lắc đầu.

Đường Uyển Uyển luôn cảm thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, "Sao cô nói chuyện ấp a ấp úng vậy,rốt cuộc là anh ấy ăn cơm với ai?"

"Là một cô gái." Mạt Vãn không giấu được, nói thẳng."Cô gái đó là lần đầu tôi gặp, khẩu vị mà Thiên Kìnhdặn dò với nhà bếp cũng là lần đầu tiên tôi thấy."

Lúc cô nói lời này, liếc nhìn Đường Uyển Uyển.

Đường Uyển Uyển đã rõ ràng bảy, támphần, hơi thay đổi sắc mặt."Là học sinh?"



Tuy là câu hỏi, nhưng lúc này trong lòng cũng đã rõ ràng.

Mạt Vãnnói: "Cô biết?"

Đường Uyển Uyển nắm chặt túi xách trong tay, môi đỏ mím chặt.

Rất hiển nhiên, cảm giác ngày đó, cũng không phải cô nghĩ nhiều. Người như Hoắc Thiên Kình, người có địa vị cao lại có thể lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp tự mình đến nhà bếp, vì muốn hợp khẩu vị với con bé đó, chuyện này quả thật là khó mà tin nổi!

Đối với tình cảm của cô, anh lại không thèm bước thêm một bước nào? Đơn thuần chỉ là cảm thấy mới mẻ, hay là thích? Hoặc là lại là... Yêu đến tận xương tủy?

Lòng nghẹn lạu, bình tĩnh, điều chỉnh tâm trạng, mới nói: "Tôi vào xem xem."

Đồng Tích và Hoắc Thiên Kình đang ăn được say sưa ngon lành, cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.

Đồng Tích chỉ cho rằng là phục vụ mang thức ăn, theo bản năng nhìn ra cửa. Nhìn thấy người đến, hơi kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn người ngồi bên cô Hoắc Thiên Kình.

Hoắc Thiên Kình cũng nhìn thấy cô.

"Thì ra anh đúng là ở đây." Đường Uyển Uyển nở nụ cười xinh đẹp, quen thuộc đi thẳng tới.

"Ừm." Anh lạnh nhạt trả lời, gương mặt không hề thay đổi. Không sợ hãi không thích.

"Vừa rồi lúc chuẩn bị đi, Mạt Vãn thuận miệng nói với em một câu, mới biết anh và Tích Tích đến đây ăn cơm." Đường Uyển Uyển cười đến gần bàn, phục vụ đã để thêm một cái ghế bên cạnh Hoắc Thiên Kình. Cô khách sáo khéo léo hỏi: "Em ngồi ở đây, sẽ không quấy rầy chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play