Lên xe Hoắc Thiên Kình, lái xe được một nửa, Đồng Tích mới phát hiện căn bản không phải đường về biệt thự.
"Chúng ta không về nhàsao?" Đồng Tích hỏi.
"Đi ra ngoài ăn."
Đồng Tích không nói gì, gật đầu.
Nhiều năm như vậy, cơ hội cô và Hoắc Thiên Kình ra ngoài ăn cơm đã ít lại càng ít, bình thường đều là cả đại gia bộ Hoắc gia cùng nhau ăn. Ngày hôm nay, có lẽ là vì khao cô thi đạihọc, cũng bởi vì hai người mãi mới làm hòa.
Cô nghĩ suốt chặng đường, rất nhanh, xe dừng lại trước một nhà hàng tên là Mễ Kỳ Lâm.
Hoắc Thiên Kình đưa chìa khoá cho nhân viên cửa hàng, dẫn Đồng Tích đi vào. Cả quá trình, Hoắc Thiên Kình chọn món ăn, thế nhưng Đồng Tích phát hiện, tất cả món ăn đều là món cô thích ăn.
Cô nhìn món ăn, lại nhìn anh. Thứ cô thích, Hoắc Thiên Kình đều biết rõ, hay là... Chỉ là trùng hợp?
"Nhìn cái gì?" Hoắc Thiên Kình cảm nhận được tầm mắt của cô, liếc mắt nhìn cô.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy món ăn chú gọi, vừa vặn đều là món con thích." Cô cầm chiếc đũa, ăn ngấu nghiến. Trùng hợp, có cần phải trùng hợp nhiều như thế không?
Vì vậy...
Tuy bình thường chú ba bày ra bộ dạng lạnh như băng, lại dữ dằn, nhưng kỳ thực, giống như mẹ Liễu nói, chú ấy đối với cô coi như không tệ?
"Hôm nay thi thế nào?"
Hoắc Thiên Kình cũng không để ý đề tài của cô. Thứ cô thích, anh nhớ, không có ai có thể rõ ràng hơn anh. Ví dụ như, cô thích tem, tranh, CD, thậm chí ngay cả cô thích xem bộ phim hoạt hình nào, anh cũng biết rất rõ.
"Coi như là cũng tốt." Đồng Tích nhớ tới cái gì, cắn đầu đũa, nhìn vào mắt anh, "Lần trước trợ lý Ngô nói, nếu như con thi không tồi, chú sẽ xem xét để con một lần nữa đến học đại học B, có phải là thật không?"
Anh không thèm nhấc đầu, "Giả."
Không chút do dự, ngắn gọn thẳng thắn.
"..." Đồng Tích bị nghẹn họng, trong mắt nặn ra chữ, "Tên lừa đảo."
Giọng cũng không dám quá lớn, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có điều, có kết quả như thế, càng không phản ứng kịch liệt như lúc trước biết phải đến học đại học A. Không, nói đúng ra, bây giờ cô dường như càng nghiêng về học đại học A.
Không phải đã bị Hoắc Thiên Kình áp bức, cả người đều bị nô lệ hóa rồi chứ? Ngay cả ý nghĩ bình thường cũng không có!
Đồng Tích không nhịn được mặc niệm ở trong lòng.
"Sau khi tốt nghiệp muốn làm gì, có suy nghĩ chưa?" Giọng của Hoắc Thiên Kình kéo suy nghĩ của cô trở về.
Đồng Tích lắc đầu một cái, "Thi đạihọc quá bận, còn chưa nghĩ nhiều như thế. Chỉ có thể chờ thi xong sẽ cùng Thư Nhiễmđi tìm."
"Thi xong ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sau đó đến phòng nhân sự báo danh."
"Là bộ phận nhân sự sao?"
Hoắc Thiên Kình trả lời cô cực kỳ đơn giản, "Hoắc thị."
Hoắc... Hoắc thị?
Cái kia... Đó là công ty quá lớn đi! Trong đầu cô vốnđã phác họa công việc của mình, cũng chỉ là phát tờ rơi, giao đồ, hoặc là làm thêm ở quán vỉa hè, thật không nghĩ tới sẽ đến công ty lớn như Hoắc thị! Không, là không dám nghĩ.
Hơn nữa...
Cô là một học sinh trung học, thật sự có thể được vào Hoắc thị làm việc sao?
"Sao? Không muốn đi? Nếu như không nghĩ tới, có thể không cần nỗ lực..."
"Ngày kia con có thể không cần nghỉ, thi xong ngay lập tức sẽ đi báo danh!"
Đồng Tích cắt ngang lời của Hoắc Thiên Kình, như lo lắng anh sẽ hối hận, một hơi nói xong.
Hoắc thị là công ty gì? Bao nhiêu người xé rách đầu muốn chui vào trong, đều khó mà đi vào. Bây giờ cơ hội cực tốt đang chắp tay ở tước mặt cô, làm sao cô có thể từ bỏ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT