Hoắc Thiên Kình đỡ eo cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, nghe hơi thở gần trong gang tấc của cô, mới cảm thấy chân thực.
Cô bé của anh, đã trở về.
Trở về để anh đưa tay là có thể chạm tới, trong khuỷu tay của anh...
Lúc này,sự trống rỗng trong lòng, mới một lần nữa rơi xuống, một lần nữa được lấp đầy.
"Nhiễm Nhiễm, mình không muốn biến thành con chó nhỏ... Mình vẫn là không nên trở về... Làm chó nhỏ rất mất mặt..." Cô mơ hồ nỉ non, đẩy người bên cạnh.
Cô trở về là tốt rồi, bất kể là không phải tự nguyện, Hoắc Thiên Kình đều không tức giận.
Bây giờ, không cầu gì khác, chỉ cần, cô ở đây là được rồi.
Anh dán vào tai cô, "Hiện tại giãy giụa thì cũng đã muộn rồi, chó con."
Nói xong, anh cúi người, ôm ngang cô lên.
Đồng Tích chôn mặt trong lòng anh, nửa tỉnh nửa mê, có thể nghe thấy được khí tức trên người anh. Cho dù là anh tức giận, anh buồn bực, dù cô sợ, nhưng khuỷu tay này, mùi vị này, cũng khiến cô có cảm giác an tâm không nói ra được.
Tháng ngày ở trường học, cô cảm giác mình như lục bình trôi dạt, chó con bị vứt bỏ.
Đáng thương đến mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Không có ai thương, không có ai yêu, cũng không có ai quan tâm...
Chóp mũi chua xót, cô không biết bây giờ đang là thật, hay là nằm mơ, nắm chặt tay buồn bực đánh anh.
"Chú là tên đại bại hoại, chú đuổi con đi! Chú đuổi con đi!" Cô nghẹn ngào, nói, "Con không rời đi... Ai bảo chú nói sẽ nuôi con, con muốn ở cạnh chú..."
Cô khóc.
Oan ức biểu hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ, nước mắt trong suốt, đâm vào ngực Hoắc Thiên Kình rất khó chịu rất đau. Thu nắm đấm lại, khuôn mặt nhỏ càng vùi sâu vào ngực anh. Như một đứa trẻ tùy hứng.
Cô nhất định không biết dáng vẻ chơi xấu lúc này của mình đáng yêu như thế nào, làm người ta đau lòng như thế nào...
Anh là đồ khốn nạn, mới thật sự nhẫn tâm đuổi cô ra ngoài, để cô sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt kia, sống lâu như thế.
Hối hận rồi.
"Mình tốt nhất là không được đêm nay. Sau này, em sẽ ở cùng tôi cả đời." Anh nói nhỏ, âm thanh bị lạc điệu.
"..." Cô không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy câu này không, chỉ chôn mặt trong ngực anh ríu rít khóc.
Hoắc Thiên Kình bất đắc dĩ thở dài. Ngày thường, cô rất ít khi khóc. Xem ra, khoảng thời gian này lạnh nhạt với cô, thật sự làm cô sợ rồi.
Ôm cô lên lầu, đặt lên giường.
Anh không lập tức đi ngay, mà ngồi ở mép giường, một tay chống bên cạnh cô, một tay gạt vài sợi tóc dính lên mặt. Nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ngày nhớ đêm mong, giọng nói càng dịu dàng, "Sau này ngoan một chút, đừng làm tôi tức giận, biết chưa?"
"Con ghét chú... Chú, bắt nạt con không có ba không có mẹ..."
Cô đẩy tay anh ra, nói không rõ ràng. Mi tâm nhíu thành chữ 'Xuyên'.
Hoắc Thiên Kình nắm chặt tay cô, chống ở đỉnh đầu cô, cúi xuống, môi kề sát môi cô, "Đến cùng là ai bắt nạt ai?Hả? Không nhìn thấy tôi đối tốt với em thì thôi, còn động một chút là lấyĐình Xuyênchọc tức tôi, biết đó là tử huyệt của tôi, đúng hay không?"
"Chính là muốn chọc giận chú... Chọc giận chú. Ai bảo chú... Chọc giận con..." Cô cũng không nghe lời anh nói, hoàn toàn làm trái lại với anh.
Đầu mơ hồ, khó chịu chuyển động. Nghiêng đầu một cái, đôi môi mềm mại, vô ý lướt qua môi anh.
Anh cứng đờ. Nhiệt độ tăng vọt.
Thiêu anh miệng đắng lưỡi khô.
Hô hấp và cánh tay đều căng thẳng. Môi, kề sát môi cô, mắt tối lại, di động như có lửa, "Em chưa từng làm tôi dễ chịu quá một ngày..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT