Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, bầu không khí trong trường học đã có chút bi thương. Buổi tối, cả lớp tụ tập lại ăn cơm tối cùng nhau.

Lúc đầu, bầu không khí còn khí thế ngất trời, về sau, mọi người uống chút rượu, một đám người tụ lại với nhau khóc thất thanh.

Đồng Tích âu sầu trong lòng, sợ mình từ đây đã không còn nhà để về, không khỏi uống nhiều hơn mấy chén. Cô rất muốn mặtdày trở về, nhưng lúc đó lúc đi đã nói mấy lời như thế, bây giờ mà về thì cô rất mất mặt.

Lúc từ trong quán ăn kia ra, ngay cả đi đường cũng đi không vững.

"Mình thấy, đêm nay cậu đừng về ký túc xá nữa. Về ký túc xá cũng không có ai chăm sóc." Thư Nhiễm lo lắng đỡ Đồng Tích từ trong quán ăn đi ra, vừa cằn nhằn, vừa gọi taxi.

Đồng Tích không tỉnh táo lắm, nghe nói như thế, ngược lại miễn cưỡng đứng thẳng người lên.

"Được, cậu đưa mình về... Về..."

Thư Nhiễmnhét cô vào ghế sau, sau đó ngồi vào.

Đồng Tích nằm trên người cô, ô ô, "Nhiễm Nhiễm, cậu nói... Cậu nói xen nếu như mình biến thành chó con thì làm sao bây giờ..." Ngày đó cô nổi nóng, lúc đi đã nói nếu cô về thì sẽ là chó...

"Nói linh tinh cái gì vậy!Ngủ một lát đi, đến nơi mình sẽ gọi cậu dậy."

Cô đỡ đầu Đồng Tích, để cô có thể thoái mái ngủ. Đồng Tích vẫn lẩm bẩm nói cái gì, dường như là nói chú ba của cô làm sao làm sao, nghe mấy lần đều không nghe rõ, Thư Nhiễm cũng không nghe nữa.

... ... ... ... ...



Hoắc Thiên Kình đang ở phòng sách, đêm đã khuya, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Dưới lầu, có tiếng động.

Chưa đứng dậy, đã nghe thấy giọng củamẹ Liễu Dương, "Tiên sinh, Đồng tiểu thư trở về! Đồng tiểu thư trở về!"

Đồng Tích?

Đáy mắt, hiện lên một tia sáng. Không kịp nghĩ xem lý do cô trở về, vứt văn kiện, đứng dậy, bước đến phòng sách.

Xuống lầu, đoàn người đều ở cửa. Anh, liếc cái cũng nhìn thấy cô.

Gầy.

Mấy ngày không gặp, đúng như mẹ Liễu nói, gầy đi trông thấy. Cô căn bản không biết chăm sóc mình!

Hiển nhiên là uống say, khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên. Nhưng mặc dù uống say, lông mày cô vẫn nhăn lại, rất không vui.

Bộ dạng này, làm cho người ta đau lòng.

Hoắc Thiên Kình nghĩ, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh không nên tức giận với cô.

Huống hồ, khoảng thời gian này, dằn vặt, kỳ thực chỉ có anh. Một cô bé không tim không phổi, sợ là chưa bao giờ nhớ tới anh, một giây cũng không thể nào!

"Đứa nhỏ này, đang yên đang lành sao lại uống say như vậy chứ? Ngày mai phải thi đại học đó!" Mẹ Liễu nhắc nhở.



Hoắc Thiên Kình đến gần, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Đang nói chuyện, một tay đưa tới, không quá tự nhiên ôm cô từ vai củaThư Nhiễm. Một tay kia, cẩn thận đỡ đầu cô, để cô thoải mái tựa trên vai anh.

"Chú ba." Thư Nhiễm ở trước mặt Hoắc Thiên Kình, ngoan ngoãn đến tàn nhẫn, cơ thể cũng lập tức thẳng lên, "Buổi tối lớp chúng con tụ tập, Tích Tích uống mấy chén, vì vậy con đưa bạn ấy về."

"Làm phiền con rồi." Hoắc Thiên Kình gật đầu về phíaThư Nhiễm.

"Không phiền. Chỉ là gần đây tâm trạng Tích Tích vẫn không tốt, tốt nhất sáng sớm ngày mai chú ba có thể cho cô giải sầu, để bạn ấy thi thật tốt."

Tâm tình không tốt?

Con bé này không có anh đến quản thúc, để cô tự ý ra ngoài, còn có thể tâm tình không tốt?

"Chú biết rồi."

"Vậy thì tốt. Vậy đi về trước."

"Mẹ Liễu, bảo tài xế đưa Thư tiểu thư về."

"Vâng, tiên sinh."

Mẹ Liễu đưa Thư Nhiễm ra ngoài, lập tức, bên trong đại sảnh, chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play