Nửa giờ sau, Có Triêu Hi đã đến chỗ ở của tổng tài.
Cửa vừa mở ra, một con chó Golden to đã bổ nhào đến, nó cọ cọ vào người Thịnh Minh Dịch mấy cái, sau đó quay đầu lại nhìn vị khách mà chủ nhân mang về.
Cố Triêu Hi đứng ngoài cửa không biết làm sao.
Con chó kia nhìn cậu một lúc sau đó đột nhiên lao về phía cậu rồi cọ cọ lên người cậu, đi vong quanh người cậu điên cuồng vẫy đuôi.
Thịnh Minh Dịch đứng ngay trước cửa quay đầu lại không chút để ý nói: "Đây là chó của mối tình đầu, xem ra nó rất thích cậu."
Cố Triêu Hi nhìn con chó năm đó chính tay cậu nhặt về, gượng cười đứng lên: "Có lẽ nhìn tôi giống như sinh vật vô hại đi......"
Con chó này tên là Hách Nhĩ Mặc Tư, là cậu nhặt được ở trong thùng rác. Lúc đó cậu 18 tuổi, thiên chân vô tà, tình yêu tràn đầy. Thịnh Minh Dịch thấy cậu muốn nuôi liền lấy vận tốc ánh sáng thuê nhà bên ngoài trường, mang cậu và con chó nhỏ qua bắt đầu cuộc sống sống chung.
Cố Triêu Hi nhớ rõ vào ngày đầu tiên chuyển nhà, sau khi dọn dẹp xong đồ đạc Thịnh Minh Dịch liền vác cậu lên giường, bắt đầu cởi quần áo của cậu, đang sung sướng khi được ở chung nhà.
Thời khắc kia đáng ra nên là một thời khắc đẹp đẽ nhất, Thịnh Minh Dịch vô cùng thành kính, vô cùng ôn nhu, rõ ràng là đã chờ đợi rất lâu rồi, cũng đã làm xong mọi chuẩn bị.
Mọi thứ đang hài hòa là thế, tận đến lúc Cố Triêu Hi hét lên.
Cậu vừa hét lên thì con chó nhỏ bị nhốt bên ngoài cửa cũng kêu lên.
Thịnh Minh Dịch không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng tâm tính của Cố Triêu Hi lại giống như một đứa bé, lo lắng cho con chó nhỏ sợ nó bị đói.
Thịnh Minh Dịch cực kỳ mất bình tĩnh, nhưng lại không nỡ hung dữ với cậu, chỉ có thể chịu đựng cơn tức, dứt ra rồi đi cho chó ăn, sau khi đổ thức ăn cho chó xong thì anh lại quay lại giường tiếp tục.
Chỉ một lúc sau con chó lại kêu lên, Cố Triêu Hi nhớ tới hình như vẫn chưa làm cho con chó nhỏ một cái ổ, nghi ngờ có lẽ do con chó nhỏ sợ lạnh.
Thịnh Minh Dích thiếu chút nữa thì nổ tung, nhẫn nại nói: "Có thể là do nó nghĩ anh đang bắt nạt em."
Cố Triêu Hi đỏ mặt nói: "Anh vốn cũng đang bắt nạt em......"
Giọng nói của cậu mềm mại, mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt, đôi mắt trong veo còn mang theo một chút ngượng ngùng, Thịnh Minh Dịch cũng hết cách với cậu, thật sự không muốn tổn thương đến tình yêu động vật của cậu đành phải xuống giường tìm mấy bộ quần áo không mặc nữa làm một cái ổ đơn giản cho con chó, lại đổ thêm một bát nước, còn mở cả video trong điện thoại đặt ở sofa trong phòng khách, để ngăn Cố Triêu Hi chút nữa lại cảm thấy con chó có thể đang cảm thấy nhàm chán.
Đợi đến lúc anh quay lại giường, hỏi cậu: "Còn nữa không?"
Cố Triêu Hi ôm lấy cổ anh, nở nụ cười: "Không còn nữa."
Cậu hôn lên chóp mũi anh một cái, lại nhịn không được mà nói: "Em cảm nhận được anh vô vùng vô cùng yêu em."
Thịnh Minh Dịch lập tức nổi giận: "Em cố ý thử anh?"
Nói xong bắt đầu hung hăng bắt nạt cậu.
Cố Triêu Hi vội vàng phủ nhận, nhưng không còn kịp, kết cục vô cùng bi thảm.
Lúc bọn họ chia tay con chó cũng mới được hai tuổi, bây giờ đã lớn thành một con chó to thế này, không nghĩ đến nó còn nhớ cậu.
Cái này thật xấu hổ.
Cố Triêu Hi nhất thời không nhúc nhích, con chó kia trực tiếp cắn cắn góc áo của cậu lôi vào trong phòng.
Cậu đành phải đi theo vào trong.
"Tôi đi tắm, cậu cứ thoải mái. Không được vào thư phòng của tôi, còn phòng khác có thể tùy ý."
Thịnh Minh Dịch mở điều hòa lên, rót cho cậu một cốc nước ấm, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
*
Cố Tiêu Hi bị con chó kéo thẳng vào giữa phòng khách.
Bên dưới đèn treo thủy tinh ánh mắt đen nhánh ướt sũng của con Golden giống như đang khóc. Cố Triêu Hi trong lòng mềm nhũn, lập tức ngồi xổm xuống ôm con chó sờ sờ đầu nó, trấn an một lúc sau đó lại tìm được thức ăn của chó liền đổ cho nó hơn nửa bát.
Sau đó cậu theo như ý nguyện của chủ nhân căn nhà này mà bắt đầu tùy ý thăm quan khắp nơi.
Căn nhà này là loại hai phòng ngủ một phòng khách, phong cách lạnh nhạt. Cửa của hai phòng ngủ đều đang mở, Cố Triêu Hi đi đến phòng ngủ chính, tầm mắt quét một vòng trên tường và bàn không có ảnh của bản thân, ngay cả trên chăn đệm cũng không có thứ gì rất sạch sẽ.
Cố Triêu Hi cũng không dám đụng vào đồ của anh chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ quay lại phòng khách.
Cậu ngồi xuống sofa, vừa uống nước vừa suy nghĩ.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa xác định được Thịnh Minh Dịch có phải mất trí nhớ thật không, hay là đang diễn trò. Nếu tên kia thật sự mất trí nhớ, nhưng nếu đã xem qua ảnh của cậu thì đến lúc gặp mặt cậu thì hẳn sẽ có một cảm giác không đúng chứ.
Hoặc là sau khi Thịnh Minh Dịch bị tai nạn và được chuẩn đoán mất trí nhớ người nhà anh đã cất hết những thứ liên quan đến cậu, xóa hết ghi chép trong điện thoại của anh làm cho anh ấy không thể nhớ lại được khuôn mặt này.
Như thế rất hợp lý, dù sao người nhà Thịnh Minh Dịch vẫn mong anh có thể kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối sau đó lại sinh con trai. Nói không chừng bọn họ còn cảm thấy may mắn khi đứa con của mình bị mất trí nhớ ấy chứ.
Nhưng...... tầm mắt của Cố Triêu Hi nhìn về phía thư phòng, những thứ kia có phải bị Thịnh Minh Dịch cất vào trong thư phòng rồi không?
Nhưng mà người ta đã nói không được vào trong thư phòng, cậu cũng không dám đi loạn.
Nhưng cậu vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu bên trong thư phòng thật sự có ảnh chụp, vậy Thịnh Minh Dịch đây là có ý gì? Đến chỉnh mình sao?
Hoặc là nói, trả thù?
Golden nhảy lên ghế sofa bổ nhào lên đùi của Cố Triêu Hi.
Cố Triêu Hi nhìn con chó, trước mắt đột nhiên hiện lên rất nhiều ký ức, chua ngọt đắng cay tất cả đều có.
Cậu đột nhiên nhớ đến trước kia bọn họ còn nuôi một con mèo Ragdoll màu trắng, thế giờ mèo đâu?
Cậu đang định đi xung quanh tìm xem thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Âm thanh báo của Thần tình yêu đến
Cố Triêu Hi nhận điện thoại, liền nghe thấy một giọng nói ngọt ngào của một cô gái, tự xưng là bộ phận khắc phục sự cố của Thần tình yêu đến.
"Thật xin lỗi đã mang đến cho ngài thể nghiệm trò chơi không tốt. Bên bộ phận kỹ thuật của chúng tôi đã khôi phục lại dữ liệu cho ngài, và những bồi thường tương ứng cũng đã được gửi đến hòm thư của ngài, ngài có thể tùy thời gian đăng nhập kiểm tra và nhận ạ ~"
Cố Triêu Hi có chút kỳ quái bọn họ sao lại biết được ID trò chơi kia của cậu, nghĩ lại tài khoản của cậu chính là dùng số điện thoại để đăng ký, mà Thịnh Minh Dịch biết số của cậu, hẳn là có thể tra ra được.
Nhân viên phục vụ lại hỏi: "Tôi còn có thể giúp gì cho ngài nữa không ạ?"
Cố Triêu Hi vội nói: "Không còn, cảm ơn."
"Nếu trong quá trình chơi trò chơi có bất kỳ vấn đề gì ngài có thể liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ vì ngài xử lý kịp thời hết mọi thứ, chúc ngài chơi vui vẻ, tạm biệt ~"
Tạm biệt.
Hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.
Cố Triêu Hi thực ra cũng không phải muốn chơi cái trò chơi kia.
Cửa phòng tắm mở, Thịnh Minh Dịch bước ra. Anh cởi trần, bên hông chỉ cuốn một cái khăn tắm, cơ thể cân xứng, dáng người rất đẹp.
Anh mang theo hơi nước bước ra ngồi xuống bên cạnh người Cố Triêu Hi.
Cố Triêu Hi theo bản năng ngồi dịch sang bên cạnh một chút, cũng tránh đi ánh mắt.
Tuy rằng không phải chưa từng nhìn qua, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không thấy, vẫn có chút....
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu giống như có thể cảm nhận được hơi nóng trên người của Tịnh Minh Dịch.
Thịnh Minh Dịch nhìn cậu một cái.
Cố Triêu Hi nhìn lại anh, nghĩ thầm, không biết có chuyện gì nữa?
Thịnh Minh Dịch nhìn cậu một cách nghiêm túc: "Đặc điểm này cậu và mối tình đầu của tôi rất giống nhau."
Cố Triêu Hi vẻ mặt mờ mịt: "Đặc điểm nào?"
Thịnh Minh Dịch nở nụ cười: "Sẽ không chăm sóc cho người khác."
Sau đó anh đứng dậy, tự mình đi tìm máy sấy.
Cố Triêu Hi cuối cùng mới phản ứng lại được, lập tức đứng dậy đi theo anh."Thịnh tổng! Cứ để đó cho tôi!"
Đúng lúc này, ở trong phòng bếp lại vang lên một tiếng nổ, là tiếng đồ vật bị vỡ.
Cố Triêu Hi hoảng sợ, chạy vào xem thì thấy một đống đen xì nho nhỏ đi ra.
Là mèo.
—— thì ra nó vẫn ở đây.
Cố Triêu Hi nhìn mèo, nhìn chó, nhìn Thịnh Minh Dịch, nhìn lại chính mình....Tất cả mọi thứ giống như chưa từng thay đổi.
Nhưng, tất cả đã đều thay đổi.
*
Con mèo Ragdoll này có lẽ là mới đi cọ đáy nồi nên mới bẩn như vậy.
Cố Triêu Hi ôm nó đứng lên "Tôi mang nó đi tắm."
Cậu bế con mèo vào trong phòng tắm, tìm được đồ dùng để tắm cho mèo sau đó mở nước ấm rồi bỏ con mèo vào trong.
Con mèo này rất ngoan, đứng im trong chậu không hề lộn xộn. Cố Triêu Hi nhẹ nhàng nhéo nhéo móng vuốt của nó, trong lòng hỏi, mày còn nhớ tao không?
Con mèo chỉ ngơ ngác nhìn cậu.
Thịnh Minh Dịch sau khi sấy tóc xong cũng đi vào, cùng cậu tắm cho mèo.
"Nó tên là Nãi Tích." Anh nhẹ giọng nói.
Cố Triêu Hi trêu ghẹo nói: "Cũng là mèo của mối tình đầu à?"
"Không nhớ ra." Ánh mắt của Thịnh Minh Dịch buông xuống nhìn con mèo, ánh mắt mang theo một chút nhu tình, "Chỉ nhớ được cái tên của nó hình như là do tên của em ấy cũng phát âm là xi, cho nên bọn tôi đặt cho nó tên là Nãi Tích."
Cố Triêu Hi vô cùng trấn định nói: "Chẳng lẽ không phải là do con mèo màu trắng sao?"
"Có lẽ vậy." Thịnh Minh Dịch gãi gãi cằm của con mèo, một ngón tay nâng nhẹ đầu con mèo lên để cho nó nhìn Cố Triêu Hi, "Nhìn xem người này có phải rất giống mama con hay không?"
Cố Triêu Hi lập tức nổi da gà.
Lúc còn trẻ cậu tự xưng là mama của mèo con, còn Thịnh Minh Dịch làm baba. Bây giờ đã trưởng thành, lại nghe thấy mấy lời ngày xưa thật sự xấu hổ muốn chết.
Ánh mắt màu lam của mèo Ragdoll nhìn cậu cũng không có phản ứng đặc biệt nào, cũng không biết có nhận ra cậu hay không.
Hai người im lặng tắm cho mèo.
Không đúng, phải nói là Cố Triêu Hi tắm cho mèo, còn Thịnh Minh Dịch lại đang nhìn người tắm cho mèo.
Cố Triêu Hi cảm thấy sợ hãi, trong lòng nói thầm, nhìn cái gì mà nhìn a......
Thịnh Minh Dịch đang nhìn cái mũi thẳng tắp, hàng lông mi dày, đôi môi đỏ hồng, sườn mặt ôn nhu, còn có một sợi tóc đang rũ xuống.
Anh nâng tay cực kỳ tự nhiên vén sợi tóc kia ra đằng sau tai cho cậu, nhưng lại không cẩn thận làm cho bọt xà phòng trên tay dính vào tai cậu.
"Thật ngại quá."
Thịnh Minh Dịch mở vòi nước ra, rửa tay sau đó dùng ngón tay ướt nước giúp cậu lau đi bọt xà phòng dính trên tai.
Thân thể của Cố Triêu Hi cứng ngắc trong một.
Thịnh Minh Dịch lại lấy khăn mặt giúp cậu lau lau lỗ tai sau đó lại tiếp tục tắm cho mèo.
Đang tắm cho mèo anh lại đột nhiên hỏi: "Rất nóng sao?"
"A?" Cố Triêu Hi nhìn về phía anh, "Không. Chính anh mặc ít như vậy, anh không thấy lạnh sao?"
Thịnh Minh Dịch chỉ cười không nói.
Cố Triêu Hi thấy anh thật kỳ quái, giống như bị đụng hỏng mất đầu rồi ấy.
Cậu nâng tay lấy lọ sữa tắm ở trên giá lơ đãng nhìn thấy mình ở trong gương, lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt của mình đang rất đỏ, lập tức hiểu được câu nói của Thịnh Minh Dịch, đột nhiên cậu rất muốn đánh người.
Nhưng cậu không thể.
Bởi vì trên lưng đang còn phải gánh một cái bình luận kém. Nên không dám đánh.
Cậu tỏ ra trấn định, nặn một chút sữa tắm ra tay, xoa xoa cho tạo bọt sau đó mới bôi lên người con mèo.
Mèo cũng rất ngoan, không hề đụng đậy, khiến cho không khí lúc đó có chút quỷ dị.
Cố Triêu Hi dùng dư quang nhìn ánh sáng màu vàng ấm áp trên người Thịnh Minh Dịch, ánh sáng ấy làm cho trên người anh giống như quét một lớp mật vô cùng mê người.
Cậu bình tĩnh hỏi thử: "Vẫn luôn nghe anh nhắc đến mối tình đầu mối tình đầu, cậu ta đi rồi anh không tìm người khác sao?"
"Không rảnh, cũng không có tâm tình." Thịnh Minh Dịch cầm vòi hoa sen điều chỉnh độ ấm của dòng nước, sau đó bắt đầu rửa sạch bọt xà phòng trên người con mèo.
"Vậy lần này là sao?"
"Quá nhớ em ấy."
Ha, hay cho một tổng tài thâm tình nha.
Thế sao trước kia vì sao lại còn lấy tiền ra bảo người cút đi?
Nghĩ đến đây, Cố Triêu Hi lại có chút khó chịu.
Sau khi tắm xong cho mèo, Thịnh Minh Dịch đi lấy máy sấy. Vừa vặn Golden lại đi bên cạnh anh, Cố Triêu Hi liền đi ra cửa chỉ chỉ vào Thịnh Minh Dịch thử cho Golden một ánh mắt phối hợp với một động tác tay. Sau đó quay lại phòng tắm tiếp tục dùng khăn mặt lau cho mèo, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hách Nhĩ Mặc Tư nghiêng đầu ngẩn ra một chút sau đó lại rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía Thịnh Minh Dịch kéo mạnh chiếc khăn tắm đang vây ở hông của Thịnh Minh Dịch xuống!
Thịnh Minh Dịch bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị lột trần, cả người đổ về phía bàn trà, cái bộ phận nào đó đập phải góc bàn, cuối cùng là cả người gục xuống mặt đất.
Phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ: "Cố Triêu Hi!!"
"Sao vậy?" Cố Triêu Hi nhanh chóng bỏ lại mèo, đang muốn phát huy khả năng giả vờ vô tội thì không ngờ đến lúc mở cửa phòng tắm ra đã phát hiện tổng tài đầu cắm xuống đất, cái mông trắng tinh nhìn không xót một thứ gì, cậu trong nháy mắt cười phá lên.
"A a a! Anh vì sao lại không mặc quần lót?! Để tôi gọi cứu thương!"
Thịnh Minh Dịch quay đầu lại, tức đến phun khói: "Đây là nhà tôi!!"
Hách Nhĩ Mặc Tư ý thức được mình dùng lực quá lớn, lập tức lại liếm mặt chủ, trong lỗ mũi còn phát ra mấy tiếng có vẻ rất sốt ruột, sau đó lại lôi Cố Triêu Hi đang đứng đằng sau đến.
Cố Triêu Hi chột dạ.
Trước kia cậu và Thịnh Minh Dịch thường xuyên chơi mấy trò này, thay nhau xúi Hách Nhĩ Mặc Tư túm khăn tắm của người kia. Nhưng khi đó Hách Nhĩ Mặc Tư rất đúng mực nha! Chưa bao giờ làm người bị ngã!
"Nhà anh thì anh có thể không mặc quần lót?" Cậu không chịu thua nói một câu, lại theo bản năng nhìn về phía bộ vị mấu chốt, "Không sao chứ?"
"Cậu nói xem?!" Thịnh Minh Dịch chịu đựng đau đớn, tức đến mức sắp thăng thiên, "Còn không mau giúp tôi báo nguy! Không phải....thất thần cái gì, gọi 120 cho tôi! "
"Được được được!" Cố Triêu Hi dìu anh dậy, Thịnh Minh Dịch lại đột nhiên niết chặt lấy gáy của cậu.
Kéo cậu lại gần anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, vẻ mặt âm trầm——