Hàn Khang Dụ nghe thấy việc làm của các cáo mệnh khu nhân thì chỉ cười lạnh, hắn đã quyết định rồi mà đám người này hết người tới người kia lại nghĩ cách để thay đối ý định của hắn. Làm gì có thể có chuyện đó chứ, vì hắn biết thái hậu đã ủng hộ bọn họ rồi nên mới cho các phu kia có thể tiến cung đó chứ nếu không thì hắn đã cho người chặn luôn từ bên ngoài rồi, không có cơ hội tới gần cửa cung đâu.
Sau một thời gian bồi dưỡng lại cơ thể thì sức khỏe của Cảnh An đã ngày một tốt lên khá nhiều, không còn xanh xao vàng vọt như trước kia nữa mà đã tròn tròn có da thịt lại rồi, thêm nữa là cũng hoạt bát hơn nhiều.
Cảnh An được phong làm Vạn An vương nhưng nó còn rất nhỏ nên cũng chẳng biết đây là chức vị gì, thấy mọi người gặp mặt đều hành lễ lúc đầu nó còn khiếp sợ nhưng sau đó được Hàn Khang Dụ nói đó là việc bình thường chỉ cần cho bọn họ bình thân là được. Vì vậy Cảnh An mới từ từ bình thường lại nhưng cứ nhìn thấy ai hành lễ với mình là nó lại có chút luống cuống tay chân trông rất đáng yêu.
Hàn Khang Dụ và Cảnh Ninh thấy Cảnh An cũng đã ổn rồi nên liền sắp xếp lão sư cho nó, nhưng cũng không bắt ép gì nhiều. Chỉ là một ngày sẽ học viết chữ với lão sư, một ngày sẽ theo các ám vệ học chút võ công cứ thế mà đan xen.
Đứa nhỏ này tuy học chữ chỉ bình thường thôi không tính là quá thông minh nhưng học võ thì lại rất có thiên phú. Mà Cảnh An cũng rất thích học võ nữa, những ngày phải học chữ không cần luyện võ thì nó vẫn lén chạy đi luyện võ một lúc mới chịu.
Hôm nay là ngày nghỉ nên Hàn Khang Dụ muốn mang Cảnh Ninh ra ngoài chơi, vì sau này khi đã đại hôn rồi thì có lẽ thời gian Cảnh Ninh có thể ra ngoài sẽ không còn nhiều như thế nữa.
Hàn Khang Dụ nắm tay của Cảnh Ninh từ lúc ở trong cung cho đến khi ra đến đường lớn kinh thành vẫn chưa từng buông ra. Hắn mang y đến một phủ trạch cách cổng vào cung không xa rồi dừng lại.
"Đến lúc chúng ta đại hôn, đành ủy khuất ngươi ở phủ trạch này vài ngày rồi"
Hàn Khang Dụ vừa nói vừa nhìn vào trong phủ trạch đang đóng cửa.
"Đây là phủ trạch trước đây khi còn là thái tử ta đã mua, chắc mua cũng được bảy năm rồi"
Hàn Khang Dụ vừa nói vừa gõ cửa, bên trong ngay lập tức có người chạy đến mở cửa.
Người mở cửa thấy là Hàn Khang Dụ liền bước lên hành lễ.
Hàn Khang Dụ không nói gì chỉ khoác tay một cái rồi mang theo Cảnh Ninh vào trong.
Hắn dẫn y đến phía sau hậu viện, ở nơi đó có một giàn nho rất tươi tốt, giàn nho che phủ cả khoảng sân, ở bên dưới đặt một cái bàn đá cùng ghế đá. Không gian rất thoáng đãng và mát mẽ do bao nhiêu nắng nóng đều bị giàn nho che phủ cả rồi.
Hàn Khang Dụ kéo theo Cảnh Ninh ngồi xuống ghế sau đó phân phó hạ nhân đi pha trà đến cho bọn họ.
"Trước đây khi còn là thái tử, ta mua nơi này là để khi rảnh rỗi sẽ chạy đến đây nghỉ ngơi. Ở trong cung rất ngột ngạt"
"Ngươi cũng biết chọn thật nha, nơi đây không khí rất tốt"
"Nếu ngươi thích vậy về sau có thời gian thì chúng ta lại đến đây chơi"
Đang nói chuyện thì Hàn Khang Dụ lại cầm chặt lấy tay Cảnh Ninh, dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn y
"Sau này khi đã đại hôn rồi thì ngươi sẽ có rất ít cơ hội để ra ngoài"
Cảnh Ninh nghe vậy thì bật cười, chuyện này có gì mà lại dùng khuôn mặt nghiêm túc như vậy chứ
"Trước đây ta là thái giám cũng đâu có bao nhiêu cơ hội ra ngoài"
"Nhưng sau này làm quân hậu rồi phải xử lý những chuyện hậu cung, ngươi sẽ rất bận. Vả lại còn bị vây lại bởi bốn bức tường cung. Ta trước đây mua phủ trạch này cũng là do không chịu được cảnh phiền phức ở trong cung"
"Ơ. Ngươi có gì thì nói đi chứ. Nói những chuyện này cứ như định đổi ý không muốn thú ta vậy"
Không ngờ câu đùa của Cảnh Ninh lại khiến Hàn Khang Dụ sửng sốt sau đó là lại nắm chặt tay y hơn, kéo y lại ngồi sát bên mình.
"Sao có thể đổi ý. Ta còn cảm thấy biết vậy lúc đó chọn ngày đại hôn cho gần một chút thì tốt rồi, bây giờ không cần phải đợi lâu như thế". Hàn Khang Dụ dừng một lúc sau đó lại nói tiếp "Ta nói như vậy là vì sợ sau này ngươi sẽ oán trách ta làm ngươi không được tự do"
Cảnh Ninh lúc nãy cũng nghe ra được ý này nhưng y muốn trêu hắn một chút thôi. Cảnh Ninh dùng một tay không bị nắm của mình kéo Hàn Khang Dụ đến gần hôn một cái lên môi.
Sau đó Cảnh Ninh lại chợt nhớ ra ở đây còn có vài người hầu đang quét tước nên ngay lập tức mặt đỏ bừng lên muốn đứng dậy ngồi xa Hàn Khang Dụ muốn chút. Những hắn lại nhanh hơn, kéo y lại ngồi trên đùi mình.
"Có gì phải ngại ngùng, khắp thiên hạ này còn có ai không biết chúng ta sắp đại hôn"
Nói rồi lại cắn mũi y một cái.
Như nhớ ra đúng là giống như Hàn Khang Dụ nói nên Cảnh Ninh cũng không ngại nữa mà đứa tay choàng qua cổ của Hàn Khang Dụ. Sau đó đặt cằm mình lên vai hắn nhỏ giọng thủ thỉ
"Ta không sợ không có tự do. Với ta mà nói thì ở đâu cũng được, chỉ cần có ngươi và nhi tử thì nơi đó chính là nhà"