Lúc này Lạc Hi Thần khiến trong lòng Sa Chức Tinh có chút loạn, chỉ là vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, chút cảm xúc không nên có này nhanh chóng bị cô ép xuống, chỉ mất mấy giây, đôi con ngươi mất đi tiêu cự của cô đã khôi phục.
Thế giới của anh và cô quá mức khác biệt, chỉ cần trái tim không mê loạn thì không có gì không thể!Lật chăn ra xuống giường, Sa Chức Tinh đi vào trong phòng tắm.
Mấy giây sau tiếng nước chảy vang lên.
Tiếng nước chảy vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Tối hôm qua Lạc Hi Thần bị Mạc Ngưng Ngữ quấy rầy cả đêm, sau khi mua thuốc trở về còn phát sinh nhiều biến cố, cả một buổi tối đều không được nghỉ ngơi.
Ban ngày thì vẫn luôn ở nhà nghe báo cáo tình hình của cô cũng không chợp mắt, lại thêm hai người đi từ biệt thự đến tận nơi này, thật ra lúc này anh cũng rất mệt mỏi.
Nhưng nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm lại không ngủ được.
Ban đêm tĩnh mịch, đảo nhỏ lãng mạn, trong căn phòng dành cho cặp đôi, lại chỉ có anh và cô, loại tình huống này không mơ màng là rất khó khăn, Lạc Hi Thần cũng không phải thánh nhân.
Không khí như vậy, nói anh bình tĩnh cũng tuyệt đối là giả vờ.
Nhất là đối phương còn là Sa Chức Tinh.
Cảm giác đối với Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần cũng không nói được rõ ràng, thân phận của anh đặc biệt, bên người không thiếu phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương, nhưng không có một phụ nữ nào mang lại rung động mãnh liệt cho anh như Sa Chức Tinh, cảm giác cứ tự nhiên mà vậy, thậm chí không cần cô làm gì.
"Mẹ nó!" Lạc Hi Thần căm tức khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng không biết mắng chính mình hay là mắng người nào.
Lúc này anh cảm thấy chính mình thật sự là tự làm tự chịu!Lúc Sa Chức Tinh đi ra đã là hơn mười phút sau, mái tóc dài hơi ướt tùy ý để rối tung ở phía sau, trên người mặc áo choàng tắm rộng rãi của khách sạn.
Áo choàng rất lớn, mặc ở trên thân hình mảnh mai của cô có vẻ hơi rộng, thời điểm đi qua bên người Lạc Hi Thần, một mùi thơm như có như không xông vào mũi, trêu chọc đến lòng anh ngứa ngáy.
Trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hi Thần chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Trên tay Sa Chức Tinh cầm một cái khăn lông, vừa đi vừa lau tóc, đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa ra.
Lạc Hi Thần nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
Sa Chức Tinh cảm giác được có ánh mắt rơi vào trên người mình, cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh, nhìn hai con ngươi sâu thẳm của anh, ánh mắt cô có chút kinh ngạc.
Lạc Hi Thần đứng lên, đôi chân thon dài bỗng nhiên từng bước đi về phía cô.
Sa Chức Tinh kinh ngạc nhìn anh, gần như là phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, nhưng động tác còn chưa kịp thực hiện, thân ảnh Lạc Hi Thần lại giống như một cơn gió xoáy đi tới trước mặt cô.
Đường phía trước đều bị chặn, thân hình cao lớn của anh bao phủ cả người nhỏ nhắn của cô, tay anh vòng qua eo cô, đẩy cô chống đỡ vào cửa sổ phía sau.
Sa Chức Tinh không thích tư thế như vậy của hai người, như vậy khiến cô rất có cảm giác áp bách, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn anh, ánh mắt của cô có chút lộn xộn: " Lạc Hi Thần, anh làm gì vậy?"Trước đó một giây, người đàn ông này còn khiến cô có chút cảm giác, chỉ trong chớp mắt liền làm ra động tác như vậy, thế mà trước đó cô còn tin tưởng anh!Ánh mắt Lạc Hi Thần di chuyển trên mặt cô, lên tiếng hỏi: "Sa Chức Tinh, em đến cùng đã yểm bùa gì cho tôi vậy?"Sa Chức Tinh : "! ".