Đang ở trong phòng tắm rửa mặt, Lạc Hi Thần thông qua hình ảnh phản chiếu trên tấm gương trước mặt thấy được phản ứng của Sa Chức Tinh bên này, khóe môi buồn cười cong lên.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô nhóc này, tâm trạng của anh thật sự rất tốt.

Đây là một loại tâm lý vô cùng vặn vẹo, biến thái nhưng Lạc Hi Thần lại rất hưởng thụ nó.

Đúng vậy, hưởng thụ.

Mỗi lần thành công khi dễ Sa Chức Tinh, tâm trạng của anh đều sẽ sinh ra cảm giác hưởng thụ khó nói nên lời, từ nhỏ đến lớn đều như thế.

Chỉ mất hai phút Lạc Hi Thần đã rửa mặt xong, anh lau sạch nước trên mặt, đôi chân dài sải vài bước đã ra khỏi phòng tắm, đến chỗ Sa Chức Tinh, anh thuận tay kéo cô theo.

Động tác này thực hiện vô cùng tự nhiên.

“Tự tôi có thể đi!” Ánh mắt Sa Chức Tinh nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cô thử cử động hai cái, muốn rút tay của mình về.

Lạc Hi Thần nghe cô nói thì cười khinh thường, khóe mắt nhìn về phía sườn mặt của cô, khuôn mặt không chút gợn sóng phun ra một câu: “Chưa từng dắt em chắc?”Sa Chức Tinh im lặng.

Lời anh nói là sự thật.

Muốn trách chỉ có thể trách bản thân khi xưa trẻ người non dạ, cùng anh làm nhiều chuyện thân mật mà chỉ có người yêu mới làm như vậy, bây giờ có muốn trốn cũng không trốn được.

Mặt Lạc Hi Thần không đổi sắc dẫn cô đến trước bàn ăn, ấn cô ngồi xuống, sau đó bản thân cũng chiếm vị trí ngay bên cạnh.

Phòng của rất lớn, có phòng tắm riêng, thậm chí đến cả phòng khách cũng có, thật chẳng khác gì một căn nhà.

Trước khi ra nước ngoài anh rất khi xuống lầu, thứ nhất là do vội vàng học tập, thứ hai là do Ôn Lam rất tri kỷ, lần nào bà cũng chủ động kêu người đem cơm lên cho anh, lâu dần liền thành thói quen.

Tuy bữa sáng là làm cho một người ăn nhưng lại chuẩn bị rất đầy đủ, một ly sữa bò lớn, một bánh mì kẹp thịt xông khói, vài miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, còn có một chén canh dưỡng dạ dày.

Quen biết Lạc Hi Thần đã mười chín năm, Sa Chức Tinh thừa biết sức ăn của anh lớn đến nhường nào.

Từ nhỏ đến lớn Sa Chức Tinh chưa bao giờ khách khí với anh, loại chuyện cướp đồ ăn của anh này cô đã làm không biết bao nhiêu lần, vừa nãy cũng đã bị bắt gặp như vậy, cô cảm thấy bản thân không cần phải tiếp tục ra vẻ nữa.

Nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, Sa Chức Tinh cầm lấy chén canh dưỡng dạ dày kia, sau đó bắt đầu uống từng muỗng từng muỗng.

Sa Chức Tinh còn chưa uống được bao nhiêu ngụm thì đã xuất hiện một chiếc thìa khác với vào trong chén của cô.

Lạc Hi Thần thản nhiên nhìn cô, anh thò đầu qua, tiếp tục dùng thìa của mình múc canh trong chén lên uống, động tác còn rất ưu nhã.

“Anh làm gì thế hả?” Sa Chức Tinh bực bội.

Lạc Hi Thần lười nhác phóng cho cô một ánh mắt “Chẳng lẽ em không nhìn ra”.

Sa Chức Tinh rất tự giác bỏ qua sự thật mình đang dùng bữa sáng của người ta, cô dùng lời lẽ chính nghĩa để nói: “Đây là của tôi!”“Của em cũng là của anh.

” Khóe môi Mạc Hi Thần hơi run rẩy một chút, ánh mắt nhìn xuống chén canh bị anh uống mấy hớp đã vơi đi một nửa, có lòng tốt nhắc nhở cô: “Sắp hết rồi kìa.

”Sa Chức Tinh rũ mắt nhìn thoáng qua, cô lập tức đẩy đầu của anh sang một bên, cầm thìa lên, bắt đầu thực hiện công cuộc độc chiếm chén canh.

Nhưng ai biết vừa mới có động tác, đầu của Lạc Hi Thần lại tiến tới, thìa trong tay cũng tấn công về phía chén canh của cô.

Sa Chức Tinh liếc xéo anh một cái, rất muốn đẩy anh ra thêm một lần nữa, nhưng tay vừa nâng lên cô lại nhịn xuống.

Được rồi, loại chuyện này không phải trước đây bọn họ chưa làm.

Thật ra Sa Chức Tinh đã sớm quen với việc làm ra một số chuyện thân mật với Lạc Hi Thần.

Chỉ là! chính cô còn chưa phát hiện ra thôi!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play