Sa Chức Tinh bị Lạc Hi Thần đánh giá một cách trắng trợn, cô không biết và cũng không muốn biết rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô thật sự không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa.
“Dì Lam kêu tôi đem bữa sáng lên cho anh, tôi để trên bàn, rửa mặt xong thì nhân lúc còn nóng mà ăn đi, tôi xuống lầu đây.
”Ném xuống một câu như vậy xong thì Sa Chức Tinh lập tức xoay người đi về phía cửa, muốn ra khỏi phòng, nhưng vừa lúc đang định đẩy cánh cửa ra thì bụng cô lại phát ra tiếng "ọt ọt".
Âm thanh không tao nhã như vậy vừa vang lên, cả hai người đều sửng sốt.
Sa Chức Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ mấy, dù sao đến bộ dạng lúc còn bao tả của cô người đàn ông trước mặt này đều đã xem qua, cô cũng không ngại ở trước mặt anh xấu hổ thêm chút nữa, chỉ là kêu thì cũng đã kêu rồi, nhưng kêu lớn tiếng như vậy để làm gì?Tuy rằng cô sẽ không cảm thấy quá xấu hổ nhưng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có chút ngượng.
Cô chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía của Lạc Hi Thần.
Khóe môi Lạc Hi Thần khóe hơi cong lên, ánh mắt nhìn Sa Chức Tinh có chút nghiền ngẫm.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Chưa ăn sáng!”Không phải câu hỏi, là câu cảm thán, giọng điệu thậm chí còn mang theo chút lười biếng.
Sa Chức Tinh nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đẩy cửa phòng muốn đi ra ngoài.
Chân còn chưa kịp di chuyển, giọng nói của Lạc Hi Thần lại lần nữa vang lên: “Ăn chung đi.
”Sa Chức Tinh đứng yên, sống lưng cứng đờ.
Ăn chung đi!Khi còn nhỏ anh cũng hay nói như vậy với cô.
Lúc đó Sa Chức Tinh thường xuyên sang nhà họ Lạc chơi, đến nỗi sau này mỗi lần Ôn Lam làm cơm đều sẽ chuẩn bị thêm một phần cho cô, nhưng khi còn nhỏ cô lại thích cầm bộ đồ ăn của mình sau đó nhìn chằm chằm vào đồ ăn của người khác, bất hạnh thay, người khác kia lại chính là Lạc Hi Thần.
Thật ra mỗi một đứa bé đều sẽ có loại tâm lý giống như Sa Chức Tinh vậy, dù sao đối với bọn chúng thì đồ ăn trong chén của người khác ngon hơn của mình nhiều.
Mà mỗi lúc như thế Lạc Hi Thần đều sẽ để cô dùng chung một phần cơm với anh, vì vậy sau này Ôn Lam luôn đem đồ ăn của hai người hợp thành một phần luôn.
Sa Chức Tinh không nhịn được mỉm cười khi nghĩ đến chuyện của hai người bọn họ khi còn nhỏ.
Thật ra đây là một thói quen không tốt, nếu ở nhà mà Sa Chức Tinh làm như vậy chắc chắn sẽ bị mẹ Sa ngăn cản, nhưng Lạc Hi Thần thì khác, lần nào anh cũng dung túng cô.
Cẩn thận nghĩ lại thì ngoại trừ những chuyện ngày hôm qua thì anh vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.
Lạc Hi Thần thấy cô thất thần, anh cũng không kiêng dè gì, trực tiếp xốc chăn lên rồi xuống giường.
Trên người chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác.
Dáng người với tỷ lệ hoàn mỹ, da màu lúa mạch gợi cảm, cơ ngực, đường nhân ngư, tất cả đều hiện ra trước mặt cô! “Anh! sao anh lại không mặc quần áo chứ!” Sa Chức Tinh không ngờ anh lại không ngại có cô ở đây mà trực tiếp như vậy, cô cứ thế trợn mắt há mồm nhìn anh, sau đó bỗng nhiên phát hiện tầm mắt của mình rất khó dời ra khỏi dáng người kia! Khóe mắt Lạc Hi Thần liếc xéo cô một cái, không chút để ý nhếch môi: “Em gặp qua bao nhiêu người đàn ông ngủ mà vẫn bọc mình kín mít rồi?”Sa Chức Tinh: “…”Lạc Hi Thần cười nhạt, anh lấy xuống một cái khăn tắm, tùy ý bọc nửa người mình lại, thân ảnh thon dài từ từ lướt qua tầm mắt cô, tiến vào phòng tắm.
Khóe mắt Sa Chức Tinh giật giật, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Không mặc thì không mặc, sao cứ phải lắc lư trước mặt cô như vậy?.