Người một nhà ăn xong cơm chiều, tự đi nghỉ tạm không đề cập tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Đồ Tô sớm thức dậy. Cùng Lâm thị chào một tiếng rồi muốn đi tới chợ.

Trên chợ rộn ràng nhốn nháo, cũng tính là náo nhiệt. Các loại đồ ăn đồ dùng, đầy đủ mọi thứ.

Quan Đồ Tô vừa xem vừa nhíu mày, trí tuệ cổ nhân không làm cho người ta khinh thường, nàng có thể nghĩ đến người ta cũng đều đã bán, người ta không bán, nàng tạm thời còn chưa nghĩ ra được.

Đồ Tô vừa đi vừa nghĩ, có khi không khỏi ở trước sạp trì hoãn thời gian dài chút, chủ quán bán son bột nước kia là một phụ nhân trung niên, người này có khuôn mặt rỗ, trên mặt thoa phấn thật dày giống như không cần tiền mua vậy. Đôi môi đầy đặn bôi son đỏ tươi, làm cho người ta vừa thấy trong lòng đã sinh ra khoảng cách. Chủ quán kia đang liếc mắt đưa tình với hai nam nhân bán hàng rong bên cạnh, thấy Đồ Tô đứng ở trước quán của nàng, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm đồ vật không lên tiếng, mắt hạt đậu của nàng nhìn nghiêng sang đem tỷ muội Đồ Tô trên dưới đánh giá một phen, nàng thấy hai tỷ muội này ăn mặc đơn sơ, thì nổi lên lòng khinh thường, lời nói không dễ nghe cũng thuận theo toát ra: “Ta nói hai vị cô nương, các ngươi không mua đồ thì có thể đừng chắn ở trước quán được không, để người khác còn mua chứ.”

Đồ Tô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hướng bên cạnh xê dịch. Tang Lạc liếc mắt một cái trừng mắt nhìn tiểu thương kia, trong lòng tức giận nhưng lại nghĩ đến Lâm thị năm lần bảy lượt dặn dò nàng không được gây chuyện, thì đem lửa giận đè ép đi xuống. Ai ngờ, người nọ lại không biết có chừng có mực, miệng lại nói thầm ra một câu: “Hừ, xem bộ dạng nghèo thế kia, không có tiền đi dạo vớ vẩn gì nha, thật là.”

Đồ Tô không khỏi nổi giận, nàng đùng đùng vài bước lộn trở lại sạp, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm tiểu thương mặt rỗ mắt đậu xanh vẻ mặt không tốt này, lạnh giọng cười nói: “Ta nói vị đại nương này, ta thích đi dạo như thế nào thì đi dạo như thế, đường cái này cũng không phải của nhà ngươi, ngươi rảnh rỗi ăn cây cải củ còn quan tâm vặt vãnh, quản được không? Hừ, ngươi có tiền! Ngươi có tiền thì đừng một bó to tuổi rồi còn ra đây buôn bán nha!”

“A, cô nương nhà ai vậy, tuổi còn nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, tương lai gả được ra ngoài mới là lạ đấy.”

“Mặt hàng như đại nương ngươi cũng có người muốn, ta chỉ mạnh mẽ thì sợ cái gì đâu?”

….

Hai người ngươi một câu ta một câu ầm ĩ lên.

Phụ nhân mặt rỗ này là cái miệng không buông tha người, hai tỷ muội Đồ Tô thì một người so với một người càng lợi hại hơn. Chung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, chỉ có điều, phụ nhân mặt rỗ này hiển nhiên là nhân duyên không tốt, những người bày quán nhỏ chung quanh thấy nàng bị hai tiểu cô nương mắng, đều là lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

“Hai người các ngươi tại sao đến chỗ nào đều gặp rắc rối! Không một cái bớt lo.” Hai người đang mắng thống khoái, bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc. Đồ Tô nhìn lại, hóa ra là Quan Ngũ thúc đến đây.

Quan Ngũ thúc thân hình cao lớn, ánh mắt lành lạnh. Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ lạnh lùng liếc mắt quét qua phụ nhân mặt rỗ một cái, phụ nhân mặt rỗ khí thế không khỏi thấp rất nhiều, thanh âm cũng nhỏ đi.

“Ngươi bao nhiêu tuổi, các nàng bao nhiêu tuổi? Một người lớn cùng hai tiểu cô nương so đo cái gì?”

“A, vị đại ca này, ta cũng chưa nói gì nha… Không tin ngươi hỏi những người chung quanh này một chút.” Nói xong lại hướng tới vài nam tử trung niên chung quanh nũng nịu hỏi: “Lý Tam, Vương Tứ, hai người các ngươi nói đúng không nha?” Nói xong, còn chớp chớp mắt, như là đang liếc mắt đưa tình. Khuôn mặt kia hơn nữa còn vẻ mặt cực độ làm ra vẻ kia, quả thực làm cho người ta không dám khen tặng.

“Thúc, chúng ta đi thôi.” Đồ Tô thật sự không muốn lại cùng người này dây dưa tiếp nữa, nàng kéo Tang Lạc đi theo Quan Ngũ thúc ra khỏi đám người.

“Hai người các cháu mua cái gì? Tự mình chọn đi.” Quan Ngũ thúc nói.

Đồ Tô lắc đầu, Tang Lạc cũng vội vàng đáp: “Thúc, cháu có tiền mà.”

Quan Ngũ thúc cười cười, Tang Lạc nhìn ra được hắn không tin mình có tiền, thì đưa tay vào trong lòng lấy ra một cái hà bao cũ nát, từ bên trong đổ ra ba đồng tiền, dương dương tự đắc khoe ra nói: “Thúc xem, đây là cháu gom được. Tỷ cháu đã sớm tiêu hết.”

Đồ Tô cũng cười, tươi cười có chút chua chát.

Quan Ngũ thúc còn muốn nói cái gì, chỉ thấy phía trước đi tới hai người phụ nhân Quan Hà thôn, vẻ mặt Quan Ngũ thúc không khỏi cứng ngắc lên. Hắn nhanh chóng lấy ra một cái túi vải quăng đến trong tay Đồ Tô, thấp giọng nói: “Các cháu mua đồ rồi nhanh trở về đi, ta đi về trước.” Nói xong đã vội vàng rời đi. Đồ Tô vừa định đem tiền trả lại cho hắn, đã thấy hắn sớm đi xa.

Tang Lạc vội vàng giữ chặt Đồ Tô đang muốn đuổi theo thấp giọng nói: “Quên đi tỷ, về sau chúng ta nghĩ biện pháp báo đáp lại thúc ấy, tỷ đuổi theo như vậy, làm cho mấy bà nhiều chuyện này thấy được, lại sẽ nói lung tung một hồi. Trước kia Ngũ thúc thực thương tỷ, nhưng là về sau nghe được những lời gièm pha này, thúc ấy vừa thấy tỷ đến đã lẩn tránh rất xa.” Đồ Tô mơ hồ biết một ít, hình như là trong thôn có người bịa đặt nói Đồ Tô là hài tử của Quan Ngũ thúc gì đó. Sau đó, Lâm thị đến chỗ Lý Chính náo loạn một hồi, đổi thành không ai dám giáp mặt nói, nhưng sau lưng nghị luận vẫn không hề ít. Quan Ngũ thúc vì tránh hiềm nghi, đành phải cùng nhà bọn họ đoạn giao.

Quan Đồ Tô hiểu được nữ nhân cổ đại bi ai, có câu là trước cửa quả phụ thị phi nhiều, nương nàng chính là cái tình hình như vậy. Nàng nhéo nhéo túi tiền trong tay, trước cứ cầm đi, nàng hiện tại vẫn cần tiền vốn. Đến lúc đó trả lại hắn là được. Đồ Tô thở dài, đi theo Tang Lạc tiếp tục dạo.

Đồ Tô quan sát một chút phiên chợ này, phát hiện bọn họ đều là ở thôn trấn chung quanh, đại đa số mọi người đều có tình trạng giống như nhà bọn họ, khả năng tiêu dùng rất thấp.

“Tang Lạc, ta nghe nói có một Quan Lâm huyện là đi.”

“Ân, đúng vậy. Trong huyện chắc là náo nhiệt hơn.” Tang Lạc vẻ mặt hướng tới.

“Ta muốn đi xem.”

“Muội cũng muốn đi, nhưng là quá xa a. Đi đường đã mất khoảng hai canh giờ đâu, hơn nữa trên đường cũng không yên ổn. Nương sẽ không để cho chúng ta đi.” Đồ Tô âm thầm tính toán phải đi trong huyện nhìn xem mới tốt, dù sao nơi đó kẻ có tiền nhiều chút, trình độ tiêu dùng cũng cao hơn. Đồ Tô hai tay trống trơn về nhà, trong nhà không có người. Đồ Tô đóng cửa lại bắt đầu đếm tiền Quan Ngũ thúc cho nàng. Hắn người này thực hào phóng, ước chừng có năm mươi văn! Xem như mượn hắn đi, tiền này trước lưu trữ làm tiền vốn.

Nàng ở đằng kia đếm tiền, Tang Lạc mở to đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm tay nàng, Đồ Tô nhìn thấy nhịn không được đem đồng tiền xâu lại cùng nhau, miệng nói xong: “Tiền không thể cho muội, ta muốn lưu trữ làm tiền vốn.”

Tang Lạc vẫn đang nhìn chằm chằm không tha, vẻ mặt nóng bỏng nói: “Ta không cần của tỷ, ta đếm một xâu được không?”

Đồ Tô không nói gì, đành phải đem tiền giao cho nàng. Tang Lạc đếm hai lần, lại đem tiền sờ soạng hai lần mới lưu luyến không rời dừng tay. Thật đúng là không nhìn ra, người này hóa ra là một cái tham tiền.

“Muội có thể trước đừng nói cho nương được không?” Đồ Tô nhẹ giọng cùng nàng thương lượng.

“A?” Tang Lạc kinh ngạc nhìn Đồ Tô, trong lòng thực không hiểu tỷ tỷ vì sao phải làm như vậy.

“Muội xem a, nếu nương biết khẳng định sẽ để ta đem tiền trả lại cho Ngũ thúc, như vậy chúng ta sẽ không có tiền vốn, không có tiền vốn chúng ta sẽ không thể phát tài được, muội sẽ không thể mỗi ngày đếm tiền. Hơn nữa, Ngũ thúc có lòng tốt đem tiền cho chúng ta mượn, nếu lại tùy tiện trả lại, thúc ấy nhất định sẽ thương tâm. Muội nói đúng không?” Đồ Tô nháy mắt chân thành nhìn muội muội.

“Có chút đạo lý.” Tang Lạc gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói.

“Chỉ là, tỷ, chúng ta thật sự có thể kiếm được tiền sao?”

“Đương nhiên có thể!” Đồ Tô tự tin đáp.

“Được, ta tin tưởng tỷ!”

“Nhưng mà, tỷ phải để cho ta phụ trách tính tiền cho tỷ.” Tang Lạc lại đưa ra một cái yêu cầu.

“Không thành vấn đề.”

Hai người lặng lẽ đạt thành hiệp nghị.

Giữa trưa khi Lâm thị cùng Quan Văn Quan Võ trở về ăn cơm hỏi chuyện hai người đi họp chợ, Đồ Tô chỉ lấy râu ria nói một ít. Buổi chiều, Đồ Tô cùng Tang Lạc đi theo bọn họ cùng nhau xuống ruộng xới đất nhổ cỏ, người một nhà bận rộn đến trời sắp tối mới trở về.

Lại là một ngày trôi qua. Đồ Tô nằm ở trên giường tiếp tục nghĩ đại kế kiếm tiền của nàng.

Nàng sẽ làm đồ ăn vặt sao? Ân, lúc này bánh quẩy còn chưa có sáng tạo ra, đi chiên bánh quẩy? Nhưng là bột mỳ trắng quý a, mỡ cũng quý, cổ đại lại không có dầu ăn. Việc này trước bỏ đi.

Nướng xâu thịt dê, thịt dê càng quý, phí tổn rất cao. Làm vốn ban đầu của nàng đi, ủ rượu? Càng không được, không có lương thực nha. Một cái lại một cái hạng mục bị Quan Đồ Tô phủ nhận. Vì sao kiếm tiền khó khăn như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play