Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã ba năm trôi qua. Trong ba năm qua, nhà họ Quan đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên, Quan Văn trúng cử nhân, Xuân Hồng sinh một con trai một con gái. Sau đó chính là Tang Lạc xuất giá, Đồ Tô vẫn hợp tác với Tôn gia ở kinh thành mở mấy cửa hàng bán đồ ăn và rượu, đồng thời thu hai người hầu ở địa phương để lo liệu. Tô Trung Thần và Đồ Tô thường xuyên đi lại giữa Bắc Kinh Vân Châu các nơi. Sau khi kết hôn không bao lâu, Tô Trung Thần bắt đầu từng chút một lộ ra gương mặt thật của mình, để không khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, Đồ Tô phải nói với người nhà rằng Tô Trung Thần bộ dáng rất đẹp, nhưng không may anh lại mắc phải một căn bệnh lạ. Hiện tại sau khi họ vô tình được một danh y ở Kinh Thành khám chữa, căn bệnh này có hy vọng chữa khỏi. Mọi người nhìn thấy diện mạo vốn bình thường của Tô mọt sách dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành một người thanh niên anh tuấn khiến người ta choáng váng, không nhịn được thầm nghĩ khi một miếng thịt ngon mềm rơi vào miệng sói.

Cùng lúc đó, ở Kinh Thành Trình gia cũng xảy ra một chuyện lớn, An Quốc Công, người đã kết thân với Trình gia, bị người cử báo là có hành vi mưu phản, sau khi Hoàng đế sai người tra rõ chân tướng, ngay lập tức cả gia tộc hắn bị phế đi tước vị. Kẻ chủ mưu thì xử tử, những người còn lại thì đi đày tới Lĩnh Nam. Trình gia cùng Chu gia cũng bị liên luỵ ở mức độ khác nhau. Trong Triều có người đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, ngay lập tức tường đổ mọi người đẩy. Các quan viên đều như ruồi bọ nhìn thấy phân, đều tới giẫm lên một chân.. Mọi người chờ đợi được phái đến Lĩnh Nam. Mấy ông Ngự Sử nhà đến phát chán kia cũng nhân tiện lật lại những chuyện cũ năm đó, sôi nổi vạch tội Trình Thăng Hồng năm đó vong ân bội nghĩa, đình thê tái thú (bỏ vợ cũ để lấy vợ mới), ngược đãi con trai ruột của vợ cả, vì leo lên Tả Tướng Vương Thành, không tiếc cưỡng bách con trai Trình Thuật Cẩm cưới con gái của gian Tướng,… Sau khi Hoàng đế xem xong bản tấu, tự mình hạ lệnh cho các quan viên Hình bộ điều tra kĩ lưỡng những chuyện này, cuối cùng trả lại trong sạch cho Trình Thuật Cẩm. Tô Trung Thần cũng nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ, nói rằng nghĩ tới Tô gia của ông ngoại không có người kế tục, mẫu thân vì hậm hực mà chết, hối hận vì mình đã không suy nghĩ chu toàn, cho nên sẽ đổi theo họ Tô của mẫu thân, vì dòng họ của ông ngoại kéo dài hương hoả. Các quan viên địa phương ghi nhớ lòng thuần hiếu ấy, hết lòng biểu dương khen ngợi. Khi Trình Thăng Hồng biết được điều này, đương nhiên rất tức giận, nhưng Trình gia lúc này đang thời buổi rối loạn, nên ông ta cũng không có lòng dạ nào đi quản quá nhiều nữa, để mặc hắn đi.

Từ đó về sau Tô Trung Thần cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa, hắn còn đem mộ của mẫu thân mình chuyển ra khỏi Trình gia, chôn cất cùng nơi với mộ của ông bà ngoại. Ngoài ra còn tìm được hài cốt của Hạ Kỳ, một người hầu trung thành năm xưa, cũng chôn cất đến gần mẫu thân. Tại xung quanh khu mộ phần còn trồng cây tùng và cây bách, hàng năm đều đến cúng bái. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu ôn lại sách vở, tại kỳ thi Huyện năm đó dễ dàng thoải mái trúng cử tú tài. Lần này hàng xóm láng giềng đều xôn xao, sôi nổi bàn tán rằng Đồ Tô là mèo mù bắt được chuột lông vàng. Tô Trung Thần là một bông hoa tươi tại trong vũng bùn. Ngoài ra còn có những đại cô nương cùng goá phụ trẻ đẹp không sợ chết trang điểm xinh đẹp, thường xuyên tới trước mặt Tô Trung Thần ném khăn tay. Mỗi lần đều làm Tô Trung Thần hoảng loạn bỏ trốn trong sợ hãi. Đáng giận nhất là mấy cô kỹ nữ của thanh lâu Nghênh Xuân Viện mới chuyến đến, công khai tuyên bố rằng, hoan nghênh những thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như Tô Trung Thần tới phiêu (chơi gái), bọn họ sẽ một văn tiền cũng không thu. Khiến những khách làng chơi kia nghe đến trong lòng ngứa ngáy, nhất quyết muốn rủ rê Tô Trung Thần đi mở mang kiến thức một lần. Khi nghe điều này, Đồ Tô thiếu chút nữa đem Nghênh Xuân Viện đập nát. Cuối cùng, Tô Trung Thần phải tốn rất nhiều công sức, mới giải quyết ổn thoả chuyện này.

Tô Trung Thần sợ làm Đồ Tô tức giận, hai vợ chồng cả ngày ở bên nhau. Ngày thì cùng đi cùng ngồi, buổi tối thì cùng lên giường cùng ngủ, cuối cùng Đồ Tô cũng có chút phiền, bèn muốn thử nói với hắn chuyện kiểu như “khoảng cách sinh ra tốt đẹp” bản cổ đại. Tô Trung Trung nhìn Đồ Tô với vẻ mặt bị tổn thương, chua xót nói: “Nương tử có phải đã ghét bỏ vi phu rồi hay không. Được, ta đi là được chứ gì, ngươi đừng cản ta.” Nhìn thấy tình cảnh này, Đồ Tô không đành lòng, vội vàng kéo lại, vừa hôn vừa ôm, cuối cùng mới đối phương chuyển buồn thành vui.

Vào mùa xuân và mùa thu hàng năm, hai vợ chồng mượn danh nghĩa xem xét kiểm tra cửa hàng một đường đi du sơn ngoạn thuỷ. Đến mùa đông và mùa xuân không thích hợp đi ra ngoài, hai vợ chồng liền làm tổ ở trong nhà nhìn hoa ngắm trúc, nấu trà, đọc sách vẽ tranh, trải qua cuộc sống vô cùng thích ý.

Mùa đông năm nay, Đồ Tô sớm bắt đầu miêu đông như những năm trước, mỗi ngày đều đi ngủ sớm dậy muộn, hận không thể bữa sáng bữa trưa đều ăn ở trong chăn. Tô Trung Thần dụ dỗ hết lần này tới lần khác nhưng bất lực vì Đồ Tô thèm ngủ, khiến hắn không còn vui vẻ như trước, vì thế nghẹn một hờn dỗi. Hắn đi ra ngoài lang thang, vừa lúc nhìn thấy cậu em vợ Bánh Bao đang chạy loạn khắp sân, vừa nhìn thấy hắn liền lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ, vô cùng hào hứng hét lên: “Tỷ hồ, tỷ hồ” (nhóc này muốn hô tỷ phu (em rể) nhưng vẫn còn ngọng, phát âm chưa chuẩn nên chữ phu thành chữ hồ). Tô Trung Thần mỉm cười cúi xuống ôm hắn chơi đùa.

“Bánh Bao, chúng ta cùng nhau đi tìm tỷ tỷ được không?”

“Tìm tỷ tỷ.”

Tô Trung Thần cười gian trá ôm Bánh Bao vào trong phòng, Bánh Bao nhìn thấy Đồ Tô ở trên giường, không ngừng khoa tay múa chân vùng vẫy, Tô Trung Thần ôm ngang Bánh Bao đem đầu hắn hạ đến ngang mặt Đồ Tô, Bánh Bao nói một tràng, một đống nước miếng giống như một sợ dây lóng lánh rơi xuống trên mặt Đồ Tô. Đồ Tô đang ngủ ngon bị người làm ồn, đang muốn phát cáu, vừa mở mắt ra liền thấy đệ đệ đang ngây ngây ngô ngô cười với mình, khiến nàng dù cấu đến mấy cũng không phát ra được.

“Tỷ tỷ, ôm.” Đồ Tô đành phải vươn tay ra ôm, Tô Trung Trung vội vàng giúp hắn cởi giày đầu hổ ra, Đồ Tô thuận tay đem hắn nhét vào trong chăn. Một lớn một nhỏ ở trong chăn bông cười khúc khích không ngừng.

Tô Trung Thần thấy ghen tị, không chờ được mời, mặt nóng nảy, liền tự mình cởi giày chui vào trong chăn, ba người chen tại trong chăn chơi đùa ầm ĩ. Đồ Tô thấy hắn cùng Bánh Bao thân thiết như vậy, lại nghĩ tới chuyện mình đã thành thân ba năm vẫn chưa sinh con, bèn an ủi hắn: “Trung Thần, ta đã nghĩ kĩ rồi, ta sẽ bắt đầu không uống thuốc tránh thai, chúng ta cũng sinh một đứa con nha.”

Tô Trung Thần không thèm để ý nói: “Không vội không vội, hết thảy đều theo ý nguyện của nương tử.”

Đồ Tô khẽ thở dài một tiếng, nàng cũng không vội. Này cũng là không còn cách nào khác, trong lòng nàng vẫn còn sót lại tư duy của người hiện đại, cảm thấy nữ nhân mới mười mấy tuổi đã sinh con thật sự quá kinh khủng đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy đám người Lâm thị nóng lòng như lửa đốt, nàng không thể không suy xét lại vấn đề này. Mà lại theo ý tưởng của Tang Lạc là, nếu chính mình thật sự qua mấy năm vẫn không sinh, nàng còn nghĩ cách để cho mình nhận con thừa tự. Làm hại Tôn Bình An mỗi lần nhìn thấy nàng đều giống như đề phòng kẻ trộm, chỉ sợ nàng đánh chủ ý lên đôi song bào thai nhi tử của hắn. Đồ Tô không khỏi xì mũi giễu cợt, đôi song bào thai nhi tử của Tôn gia béo giống hệt Tôn Bình An khi còn nhỏ, béo mũm ma mũm mĩm, mới ôm lên một lát đã đau hết cánh tay, mà lại còn đúng kiểu tham ăn, vừa nhìn thấy nàng là liên tục hô to: “Di di, thất thất (ăn ăn) (2 nhóc này muốn kêu ăn ăn nhưng phát âm chưa rõ nghe giống như phát âm của chữ thất(7)).”

Tô Trung Thần nhìn thấy vẻ mặt của Đồ Tô không ngừng biến đổi, vội vàng nhẹ giọng khuyên: “Nương tử, đang yên đang lành thở dài cái gì chứ? Nếu nàng muốn sinh, vi phu đương nhiên sẽ nỗ lực không ngại trưa tối, ách, cày cấy. Nếu không muốn sinh, liền nói với nương vùng người bên ngoài nguyên do là do vi phu. Như vậy là được rồi! Thanh xuân niên thiếu, là sao lại mặt mày nhăn nhó không vui? Thời gian trôi qua thực tốt, đừng thở ngắn than dài như vậy.” Đồ Tô nghe xong cảm thấy như trong lòng được uống một ly rượu nóng, cảm thấy được an ủi trong lòng. Bèn vẻ mặt hoà nhã nói:” Phu quân cứ yên tâm, ta chỉ là có chút xúc cảm khái, chứ không phải rầu rĩ không vui.” Tô Trung Thần nghe vậy lập tức tươi cười, tuy rằng Đồ Tô mỗi ngày đều nhìn, nhưng vẫn không cảm thấy tâm động.

Đồ Tô vừa nhìn dáng vẻ của hắn, lại nghĩ đến các loại đồn đãi trên trấn, bất giác nhíu mày, đảo tròng mắt nói: “Phu quân, nếu sau này ta thật sự không thể sinh, ta sẽ xem xét cho ngươi nạp thiếp.” Tô Trung Thần vừa nghe hai mắt lập tức trừng lớn như chuông đồng, không thể tưởng tượng nói: “Nương tử, chuyện này không thể nói đùa.”

Đồ Tô vẻ mặt bất lực, sầu não: “Ta trước đây xác thực cực lực phản đối loại chuyện này, nhưng bây giờ xem xét một chút thế đạo này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện cực kỳ bình thường, ta cũng đành phải nhập hương tuỳ tục. Trò đời như vậy, ta có thể oán trách ai được? Ai kêu ta là một nữ nhân chứ! “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play