Vẫn là một nơi tối tăm, nguồn sáng được chiếu xuống dưới từ nơi rất cao trên đỉnh đầu, ánh sáng mỏng manh lay lắt bao phủ lấy bọn họ, xung quanh là một vùng tối mịt duỗi tay chẳng thấy năm ngón, nếu bọn họ tiếp tục đi thì nguồn sáng sẽ đi theo bọn họ, nhưng mọi người cũng không biết phương hướng, chỉ biết cầu may tiến về phía trước.

Loại cảm giác này cực kỳ bất ổn, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, cứ như kiểu đang chênh vênh bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng vậy

"Á!" Lý Thành bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Mọi người hơi hoảng rồi thi nhau hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lúc nãy có thứ gì đó kéo tay phải của tao." Lý Thành sợ hãi nói.

Quách Dương: ".. Tao kéo đấy, mày làm tao hết hồn."

Mọi người: "..."

Một nốt nhạc đệm qua đi, không bao lâu sau Lý Thành lại nói thêm một câu: "Muốn kéo thì cứ kéo đi, mày cứ đụng một cái rồi lại rụt về là sao?"

"Hở?" Quách Dương đang ở bên trái nói: "Mày đang nói chuyện với tao hả? Tao ở bên này, đứng giữa còn có thằng Ba nữa đấy."

Chu Kiến Nguyên cũng nói: "Tao không chạm vào mày."

Lý Thành nghe vậy bỗng nhiên quay qua bên phải nhìn, trong bóng tối mù mờ hình như bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu, ngay sau đó hắn bị thứ gì đấy tóm chặt lấy tay, kéo mạnh vào trong bóng tối.

"Á!" Lý Thành vừa mới hét lên một tiếng ngắn ngủi, Khương Hề đứng gần đó bèn tóm chặt lấy một cánh tay khác của hắn, hơn nửa người cũng bị kéo theo vào bóng tối.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Úy Lam đã lập tức vươn tay túm lấy Khương Hề, tấn công về phía bóng tối.

Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng bỗng vươn ra mấy cánh tay máu me, lôi qua kéo lại giữa Khương Hề và Lý Thành.

Quách Dương vừa mới đụng phải Lý Thành cũng đang định hỗ trợ tóm về thì nghe xoẹt một tiếng, áo đã rách toạc, Lý Thành bị kéo vào trong vùng bóng tối, thậm chí Quách Dương còn bị kéo lê theo một khúc, ngã sấp mặt xuống đất

Quách Dương khiếp sợ nhìn đôi tay của mình, với sức lực của hắn vậy mà chẳng kéo nổi một tẹo nào, sao Khương Hề có thể giữ lâu được đến vậy? Thậm chí nếu không phải do áo bị rách, chắc cậu vẫn sẽ chẳng buông tay ấy chứ?

Về phần Chu Kiến Nguyên, ngay đến cái góc áo của Lý Thành còn chẳng đụng tới được, chỉ có thể trưng bản mặt khó coi đỡ Quách Dương dậy rồi nói: "Thằng Hai nó.." Mới trải qua cái chết của người thân, bây giờ lại là bạn cùng phòng, mắt hắn đã đỏ lên.

Khương Hề gỡ cánh tay Úy Lam đang ôm lấy mình, xoay người xô người đàn ông ra: "Rốt cuộc chú là ai? Có sức mạnh chống lại được quái vật, nhìn Quách Dương đi, ngay cả một hiệp nó cũng chẳng nỡ nổi luôn kìa."

Quách Dương: "..."

Cảm thấy mình như kiểu 'con nhà người ta' thường được lấy ra để giáo dục.

Sắc mặt Úy Lam không thay đổi: "Em cũng giữ được rất lâu."

Khương Hề kéo Lý Thành mấy bận không hề buông tay, mãi đến khi túm phải ống tay áo, chuyện này cậu không cách nào giải thích được, chỉ có thể nhíu mày, đúng vậy, bản thân mình cũng rất kỳ lạ.

Cảm giác xung quanh không chân thật ngày càng mạnh, Khương Hề nghi ngờ nói: "Tôi là quái vật?"

Quách Dương và Chu Kiến Nguyên cùng nhìn về phía Khương Hề, vẻ mặt đều rất ngạc nhiên.

"Không phải," Úy Lam nói: "Quái vật là kẻ khác."

Khương Hề giương mắt: "Ai?"

Úy Lam không nói hai lời xoay người tấn công Dư Thụy Tuyết!

Người sau phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, vội vàng đỡ một cái rồi lùi về phía sau một bước: "Tôi tưởng còn có thể kéo dài thời gian thêm một lúc nữa chứ, nhưng.. Các người muộn rồi nhé, ngay từ khoảnh khắc bước vào đây thì đã muộn rồi."

Khương Hề nhìn ả: "Rốt cuộc cô là ai? Những gì chúng tôi gặp phải đều là do cô gây ra?"

Ánh mắt của Dư Thụy Tuyết dần dần trở nên điên cuồng, nhếch miệng nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi," ả nhìn chằm chằm Khương Hề: "Nói cho cậu thêm một chuyện nữa nhé, bắt đầu từ lúc hai người đến nơi này, toàn bộ Thần Linh của tôi đã xuất phát đến vũ trụ của cậu để cắn nuốt, cho nên, màn Game này đích thân tôi chơi chung với các người, cho dù tôi chết! Cậu cũng phải chôn cùng tôi, kể cả vũ trụ của cậu."

Bởi vì mấy câu nói này mà đầu óc Khương Hề trở nên hoảng loạn, dường như cậu đã dò trúng sóng, lại hình như không bắt kịp.

Dư Thụy Tuyết vẫn tiếp tục nói: "Trở mặt với Đại Vũ Trụ, tôi cũng chả nghĩ tới việc có thể an toàn rút lui, không thành công thì chết thôi."

Úy Lam hờ hững lại bắt đầu tấn công Dư Thụy Tuyết, tuy rằng anh cũng chẳng hiểu đối phương đang nói cái quái gì, nhưng trực giác không thích những lời này của ả.

Hai người còn chưa so được hai chiêu, Dư Thụy Tuyết đã lùi về trong bóng tối "Có bản lĩnh thì cứ giết tôi, bằng không thì anh cứ đứng mà nhìn Khương Hề từ từ biến mất đi nhé, nghe nói cảnh tượng vũ trụ sụp đổ trông rất đẹp, đẹp hơn pháo hoa rất nhiều."

Úy Lam chạy vào trong bóng tối đuổi theo, Khương Hề hơi do dự một chốc, rồi cũng gấp gáp theo đuôi.

Quách Dương hình như gọi từ phía sau: "Em Tư.."

Khương Hề quay đầu nhìn lại, Quách Dương bỗng nhiên biến thành nhân vật trong màn hình lớn, nói đúng ra, bản thân cậu xuất hiện ở một nơi khác, nơi này gắn rất nhiều màn hình phim điện ảnh, mà bên cạnh màn hình của Quách Dương viết bốn chữ: Thám hiểm nhà ma.

Bên cạnh có tóm tắt: Học cấp ba buồn chán, không bằng hẹn nhau đi chơi nhà ma, nhưng phải cẩn thận quái vật xuất hiện nhé.

Sau đó, màn hình điện ảnh của Quách Dương nhấp nháy hai cái, vụt tắt, nhảy ra một hàng chữ bằng máu: Tất cả người chơi đã thoát khỏi phim điện ảnh này, tự động đóng lại.

Khương Hề dường như đã hiểu ra gì đấy, trợn to mắt lẩm bẩm nói: "Mình.. Lúc nãy ở trong phim?"

Phía sau hình như có người lại gần, Khương Hề xoay người tấn công, lại bị tóm được cánh tay: "Là tôi."

Khương Hề nhìn Úy Lam: "Chú cũng giống tôi từ.." Cậu chỉ ra phía sau: "Trong phim bước ra? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không biết, Dư Thụy Tuyết rất có thể là thủ phạm gây ra tất cả mọi chuyện này, bắt được ả là sẽ biết được toàn bộ sự việc."

Khương Hề: "Vậy lúc nãy chú đuổi theo có nhìn thấy ả không?"

Ánh mắt Úy Lam liếc nhìn trên một cái màn hình: "Ở đằng kia, tôi sợ em không tìm thấy, đi chung đi."

Khương Hề dõi theo ánh mắt của anh, trên màn hình viết một hàng chữ to: Đêm nay không trở về nhà.

Tóm tắt: Người nào còn lảng vảng trên phố khi đã quá 12 giờ khuya, sẽ bị sinh vật kỳ quái đuổi theo, hiếp trước giết sau.

Dư Thụy Tuyết trong màn hình phim đã thay đổi một bộ quần áo khác, ả mặc áo mưa màu đen, đi theo phía sau một người phụ nữ mặc váy quây ngực màu đỏ vừa ngắn vừa bó, trong tay cầm dao nhọn, rất rõ ràng là đang muốn ra tay với người phụ nữ này.

"Ý chú là chúng ta phải đi vào phim này?" Khương Hề hỏi người đàn ông bên cạnh: "Vào bằng cách nào?"

Úy Lam: "Dư Thụy Tuyết chỉ cần tới gần thì bỗng nhiên đi vào luôn."

Khương Hề hơi do dự: "Vậy chúng ta.." Cậu còn chưa nói hết câu thì đã biến mất tại chỗ cùng với người đàn ông bên cạnh.

* * *

Một trận gió lạnh ập tới, Khương Hề hắt xì một cái, phản xạ có điều kiện ôm cánh tay sưởi ấm, sau đó liền cảm thấy có gì đó sai sai, trước ngực mình mọc thêm cặp bưởi, đang mặc váy quây ngực màu đỏ bó sát tới mông đi trên phố giữa đêm khuya.

Cảnh vật chung quanh cũng có hơi quen thuộc, hình như.. cậu đã biến thành người phụ nữ bị Dư Thụy Tuyết theo đuôi kia!

Trái tim Khương Hề đập thình thịch, đương nhiên không phải do cậu ăn mặc như vậy nên không thích ứng được, nói thật, tự bản thân cậu cảm thấy okela lắm luôn, chính là Dư Thụy Tuyết đang đi theo phía sau khiến người ta khiếp vía kia kìa.

Hơn nữa, không phải trên tóm tắt nói rằng người phụ nữ này sẽ bị hiếp trước giết sau à? Khương Hề lén vươn tay sờ thử phía dưới, ồ vẫn còn, vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện kiểu ấy đâu nhỉ? Quá lắm là bị giết thôi.

Ở một gốc cây to ven đường có một đôi mắt với đồng tử dựng đứng, thẳng thừng chìn chằm chằm vào bóng dáng của Khương Hề, ngón tay trắng bệch để lại mấy vết cào rất sâu trên thân cây, gần như nhào vô cậu cùng một lúc với Dư Thụy Tuyết.

Khương Hề cảm giác nguy hiểm đang tới gần, lén quay đầu lại nhìn thử, đụng ngay đôi mắt với đồng tử dựng đứng kia.

"Úy Lam?" Khương Hề vội vàng lùi về phía sau, bởi vì người đàn ông trước mặt này trông hơi quái dị, gương mặt vẫn đẹp trai như cũ, nhưng trắng bệch vô cùng, dưới sự chiếu sáng của ánh trăng trông thật rùng rợn, giống y chang ma cà rồng trong truyền thuyết vậy.

Ngón tay của người đàn ông cũng trắng toát, móng tay vừa nhọn vừa bén, giống y như vuốt sói.

Anh vươn tay chặn dao của Dư Thụy Tuyết thay cho Khương Hề, còn tấn công ngược lại.

Khương Hề mặc kệ bọn họ chiến đấu, cởi đôi cao gót trước đã rồi tính sau, bằng không lúc chạy trốn thì chạy kiểu gì.

Không bao lâu sau, cánh tay của Dư Thụy Tuyết đã bị rạch một vết thật dài, máu tươi chảy ra dọc theo quần áo, vốn dĩ Úy Lam có thể thừa thắng xông lên, nhưng anh lại cứng đờ người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Tôi đã sử dụng hết mọi thứ tốt lên người anh rồi đấy, chỉ một đạo cụ trong số đó thôi là có hiệu quả gấp trăm ngàn lần luôn rồi ấy chứ, không tin là không thể làm khó được anh, cứ hưởng thụ nốt đêm nay đi, dù sao ngày mai mỹ nhân của anh cũng biến mất rồi." Dư Thụy Tuyết bật cười nói rồi xoay người rời khỏi đây lần nữa.

Khương Hề xách theo giày cao gót đi về phía Úy Lam, cậu không hiểu ý của Dư Thụy Tuyết cho lắm, mỹ nhân mà đối phương đang nói tới hình như là mình thì phải? Nói cậu sẽ biến mất sao?

"Chú cảm thấy sao rồi?" Khương Hề nhìn Úy Lam từ phía sau rồi hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?" Lúc nãy cậu phát hiện người đàn ông hơi khác thường.

Úy Lam chậm rãi xoay người, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, chỉ là đồng tử dựng đứng kia đang chuyển sang màu đỏ như máu, tràn ngập sát ý.

Khương Hề: "..."

Đang suy nghĩ xem tỷ lệ sống sót của việc cắp đít bỏ chạy cao hơn, hay là đứng im tại chỗ chờ xem tình hình thì an toàn hơn?

Úy Lam từ khi bắt đầu đến nơi này, đã thấy hơi khó khăn trong việc khống chế cơn khát máu của mình, sau khi tổn thương Dư Thụy Tuyết ngửi thấy mùi máu tươi thì càng khó khống chế bản thân hơn, anh lo lắng nếu lúc nãy mình còn tiếp tục dây dưa với Dư Thụy Tuyết nữa, bản thân mình sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, đến lúc đó ngay cả Khương Hề cũng làm tổn thương.

Nhưng bây giờ, lúc ngươi đàn ông quay lại nhìn Khương Hề, cơn khát máu trong lòng đã biến thành một loại dục vọng bí ẩn khác, lại còn rất mãnh liệt, trực giác nói cho anh đây có thể là âm mưu của Dư Thụy Tuyết, nhưng thật sự.. Rất khó cưỡng lại được.

Khương Hề và người đàn ông nhìn nhau, trạng thái lúc này của đối phương cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng cậu nghe theo bản năng sợ hãi của lòng mình, xoay người bỏ chạy, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, trên eo đã bị chặn ngang bởi một cánh tay không tài nào lay chuyển được, bế thốc cả người cậu lên.

"Úy Lam, chú buông tôi ra trước đi, mọi chuyện chúng ta đều có thể thương lượng được mà!" Khương Hề muốn giãy giụa, nhưng phát hiện hoàn toàn không thể nào làm được, thế là há miệng cắn anh một cái thật mạnh.

Vài giây sau, Khương Hề buông miệng, hằn trên cánh tay bị cắn của anh cũng chỉ để lại một dấu răng mờ nhạt, cái trình độ trâu bò này người bình thường méo thể nào sánh bằng.

"Úy Lam chú buông ra ưm ưm.." Khương Hề bỗng hét lên rồi lại bị bịt miệng lại, đưa tới bãi cỏ trong công viên.

Tiếp theo đó chỉ còn lại tiếng khóc thút thít và tiếng xin tha, giằng co nguyên một đêm.

Khương Hề cũng không biết Úy Lam buông mình ra lúc nào, bởi vì cuối cùng cậu mệt quá ngủ thiếp đi luôn rồi.

Sau khi người đàn ông tỉnh táo nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra chỉ hơi khiếp sợ một lúc, cảm thấy hình như.. Cũng đâu khó tiếp thu lắm đâu nhỉ?

Trong đầu anh dần hiện lên mấy hình ảnh khác thường, nhưng còn chưa hoàn toàn nắm bắt được manh mối, ánh mắt lại đặt trên người Khương Hề, tối hôm qua không khống chể sức lực, nhìn mấy dấu vết trên người nhóc con lòng thấy mà thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play