Mặc kệ tình với chả thú, dám để cho Khương Hề bò, cậu chắc chắn sẽ cắn Úy Lam hai cái, sau đó lại.. Bò.

Nhân số tử vong trong ngày thứ tư không đếm hết được, bởi vì mọi người đều không lộ mặt, rất nhiều người có lẽ im hơi lặng tiếng chết ở xó xỉnh nào đấy, hoặc vẫn còn đang sống sờ sờ.

Buổi sáng ngày thứ năm, làng du lịch dường như ngập tràn mùi máu tươi ở khắp nơi, ngẫu nhiên đi qua một đoạn đường còn có thể nhìn thấy tay chân đứt gãy, không khó tưởng tượng nơi đây đã từng xảy ra một trận ác chiến.

Suốt màn chơi đa số tử vong vào ngày thứ tư, tuy rằng ngày thứ năm hình như trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng ngày hôm qua chết không ít người, có thể cầm cự đến cuối cùng, đều là những kẻ biến thái không bùng nộ trong sự trầm mặc.

Ngoại trừ Khương Hề và Úy Lam, tuy rằng người trước cảm thấy người sau lúc ngày thường đã đủ biến thái lắm rồi.

Xe đưa đón người chơi đến buổi chiều mới xuất hiện, hôm qua Khương Hề ngủ quá nhiều, sáng sớm tinh mơ đã thức dậy, đi loanh quanh một vòng cứ như đang tuần tra lãnh địa, thấy cô giàu kinh nghiệm Ngô Băng Thanh đang ngồi thẫn thờ ở bậc thang, đồng đội Lăng Hạo của cô cũng không thấy đâu.

Còn có một NPC Chu Tĩnh Hàm, đang ngồi trên xích đu ở khu vực giải trí, trong miệng đang huýt sáo một bản nhạc không biết tên, giống như người không rành thế sự, nhẹ nhàng đung đưa.

Khương Hề nhỏ giọng hỏi Úy Lam: "Đây là điên hết rồi hở? Sau khi rời khỏi Game có tốt trở lại không?"

Úy Lam lắc đầu: "Không chắc lắm, nếu tâm trí mạnh mẽ, có thể chống đỡ được, nhưng dù có tỉnh táo, cũng rất khó trở lại như xưa."

Khương Hề tấm tắc hai tiếng: "Rèn luyện ở Đại Vũ Trụ khủng bố thiệt sự luôn, đả tích từ nội tâm khiến người chơi suy sụp, nói như vậy, người có thể thông qua tất cả rèn luyện không những ít, còn đều có vấn đề về tâm lý nhỉ?"

Úy Lam nhìn cậu: "Nếu không thể đoạn tuyệt đường lui xông về phía trước, tôi cần bọn họ thành Thần thì có ích lợi gì? Thả ra ngoài rồi cũng sẽ trở thành đồ ăn trên mâm của vũ trụ khác mà thôi, hơn nữa, bọn họ cũng không nhất định phải có tâm lý bình thường."

Có thể đứng trên đỉnh thế giới, cái ai không phải kẻ điên đâu?

Khương Hề cau mày: "Nói thì nói vậy, em cảm thấy không ai có thể thông qua rèn luyện được, màn chơi này chắc hẳn vẫn còn cách xa màn rèn luyện cuối cùng nhỉ? Vũ trụ các anh có thành lập phòng khám bệnh liên quan đến vấn đề tâm lý không?"

Úy Lam: ".. Không có, muôn vàn thế giới, rồi sẽ có người có thể vươt qua rèn luyện, lấy chất mà không lấy lượng, nói như vậy thiết lập rèn luyện ở vũ trụ của em đơn giản lắm hả? Phải tăng mạnh lên, nếu không mặc kệ có được bao nhiêu nguồn năng lượng đi chăng nữa, thì cũng chỉ là thịt mỡ trong miệng kẻ khác thôi."

Chọn lựa Thần chỉ vì để bảo vệ vũ trụ của mình, nếu Thần Linh đều yếu kém, thì đúng là chỉ có thể dâng đầu cho kẻ khác.

Khương Hề thoáng trầm mặc: "Em không biết, rèn luyện ở vũ trụ của em đều giao cho hệ thống, cũng không biết đến bây giờ có ai vượt qua rèn luyện chưa, đợi trở về rồi hỏi tình trạng." Dù sao cậu cũng mới chào đời chưa được bao lâu, rất nhiều chuyện không suy nghĩ thỏa đáng cũng là điều bình thường.

Nếu những vũ trụ khác đều nghiêm khắc giống như Úy Lam, Khương Hề nếu lơi lỏng, chọn lựa Thần Linh kém cỏi, sau này xung đột với vũ trụ khác, bị hạ knock out chắc luôn, đây là chuyện lớn, cần thiết phải ưu tiên xử lý cho tốt.

* * *

Hai người rất mau đã đi đến trước cửa quầy bán quà vặt, Khương Hề bỗng nhiên nhớ tới An Ninh vẫn còn ở đây, vào ngày thứ hai trông Nhiếp Ngạn đã thấy không được bình thường, hiện giờ là ngày thứ năm, biết đâu chừng An Ninh chỉ còn lại bộ xương khô cũng nên?

Có khả năng lắm, Khương Hề nghĩ vậy bèn cùng Úy Lam vào trong quầy bán quà vặt, ở khu nghỉ ngơi cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người họ, lúc trước ở quầy thu ngân là một cô gái, giờ vẫn còn ở đây, chẳng qua là cả người đầy máu.

Vậy mà vẫn sống được, Khương Hề đánh giá cô nàng, người đàn ông bên cạnh nhắc nhở một câu: "Không phải người."

Nhân viên làm việc cho Quỷ Vương làm sao có thể là người được? Nếu không mỗi ngày chết một người, ngày nào cũng phải đăng tin tuyển dụng, phiền lắm luôn.

Khương Hề lập tức hiểu rõ, nhìn cô gái rồi nói: "Sếp của các cô đâu?"

Ánh mắt của cô gái thẳng thừng nhìn cậu, bộ dạng này cho dù là ban ngày thì vẫn cảm thấy kinh khủng, không nói lời nào.

Khương Hề: "Đổi cách hỏi khác, Quỷ Vương đâu? Không lên tiếng nữa là tôi gọt cô luôn đấy."

Biết hai chữ Quỷ Vương, nhưng dáng vẻ không giống bị oán khí ảnh hưởng chút nào, cuối cùng cô gái cũng có phản ứng, giơ tay chỉ vào một phương hướng: "Đang ngắm cảnh ở Mẫu Đơn đình."

Cô gái không chút e ngại nói ra vị trí của Nhiếp Ngạn, bởi vì trong lòng cô cho rằng nếu như hai người trước mặt này chọc giận Quỷ Vương, tự nhiên sẽ bị Quỷ Vương dạy dỗ cho một trận.

Khương Hề chẳng cần phải suy đoán tâm tư của nữ quỷ, lúc rời khỏi quầy bán quà vặt, còn thuận tay vớ lấy hai bịch khoai lát.

* * *

Mẫu Đơn đình nằm cách quầy bán quà vặt không xa, nơi đây cũng như tên, lấy mẫu đơn làm chủ đạo, ngoài ra cũng có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, Khương Hề tinh mắt, xa xa liền thấy Nhiếp Ngạn đang đè một người lên bàn để hôn hít.

Không đúng, không phải hôn hít, hình như là.. đang làm chuyện ấy? Chẳng qua có quần áo che đậy, cách khá xa nên nhìn không rõ.

Hơn nữa người bên dưới là An Ninh.

Ơ kìa?

Khương Hề đang đi thì sượng lại, biểu cảm không đành lòng bèn nói với người đàn ông: "An Ninh vẫn còn là con nít, sao Nhiếp Ngạn có thể làm như vậy chứ? Ủa lúc trước bảo là em trai cơ mà, em trai ấm giường? Xàm xí!"

Úy Lam không thể phủ nhận mà ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì, màn chơi này tạo nghiệp, phải xem bản thân Nhiếp Ngạn sau khi tỉnh táo lại rồi có chịu trách nhiệm hay không.

Nơi xa, đầu ngón tay Nhiếp Ngạn khẽ vuốt ve hai mắt đỏ bừng của An Ninh, nói khẽ bên tai cậu: "Khương Hề và Bá Tước đến rồi, thật đáng tiếc, không thể chia sẻ với họ dáng vẻ phóng đãng của em ngày hôm qua, rốt cuộc, anh luyến tiếc."

An Ninh cố gắng che miệng mình lại phòng ngừa kêu rên thành tiếng, khóc thở hổn hển, sau khi nghe Nhiếp Ngạn nói, giãy giụa càng dữ dội hơn, lại bị quát lớn một tiếng: "Đừng nhúc nhích!" Mang theo mệnh lệnh không cho phép làm trái.

Sau đó, y mới dịu giọng lại: "Sợ gì chứ? Bọn họ có mắt nhìn, sẽ không tới quấy rầy chúng ta, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, nghe lời dễ bảo giống như hôm qua, anh đảm bảo em muốn gì được nấy." Cảm giác nguy hiểm vẫn tràn lan, ý câu này là nếu không chịu nghe lời, khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào.

Hai ngày đầu trong Game thì An Ninh vẫn còn tốt lành, nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng một tí, ngày thứ ba, Nhiếp Ngạn trở nên cực kỳ đáng sợ cứ như đã bị điên rồi ấy, An Ninh sống trong nơm nớp lo sợ, vất vả lắm mới cầm cự được, ngày thứ tư thật sự không chống đỡ nổi nữa, không dám ngỗ nghịch chút nào, bị đối phương lôi lên giường.

Hơn nữa vì mạng sống, cậu còn chủ động một chút.

An Ninh cảm thấy bản thân đúng là không biết xấu hổ, nhưng cậu quá mức sợ hãi, đầu óc không điều khiển được thân thể, thế là mơ màng hồ đồ làm ra chuyện sai lầm.

Đợi sau khi Khương Hề và Úy Lam đi xa, Nhiếp Ngạn nói bên tai An Ninh: "Hôm nay lại chủ động thêm lần nữa, anh sẽ buông tha em."

* * *

Buổi chiều, xe thuận lợi đến nơi, ngoại trừ hai người là Khương Hề và Úy Lam, chờ đến khi xe sắp khởi hành thì mới thấy Ngô Băng Thanh và Lăng Hạo vội vàng chạy tới, người chơi và NPC còn lại, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

Khương Hề nhìn vẻ mặt rất không được bình thường của Ngô Băng Thanh và Lăng Hạo, có hơi khâm phục, hai người này không chỉ có ý chí kiên định, ánh mắt cũng rất tốt, tìm được đồng đội không tồi.

Chờ xe thật sự khởi hành, Khương Hề mới khẽ hỏi người bên cạnh: "Hai người Nhiếp Ngạn và An Ninh không cần lên xe cũng được hả?"

Úy Lam nói với giọng điệu hờ hững: "Nhiếp Ngạn không đến bằng con đường bình thường, y tự nhiên cũng có biện pháp rời đi, nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn chết ở nơi này, chỉ có thể trách y ngu thôi." Tuy rằng chuyện ngoài ý muốn này không có khả năng xảy ra.

Trên thực tế lúc này đương sự đang ngây ngốc trên giường, khoảnh khắc xe lăn bánh, y liền khôi phục, đồng thời còn cùng An Ninh dây dưa bên nhau, đao nằm trong vỏ.

Làm sao lại.. xảy ra chuyện như thế này? Thậm chí Nhiếp Ngạn còn hoài nghi có phải Úy Lam chơi khăm y hay không? Nhưng dù vậy thì cũng hết cách, chuyện đã phát sinh.

An Ninh cảm nhận được Nhiếp Ngạn đang cứng đờ, còn tưởng rằng y không hài lòng với mình, lúc trước người này ôm cậu từ Mẫu Đơn đình trở về, gặp phải một NPC không biết điều, một tay liền bóp chết người nọ, làm An Ninh sợ héo cả người.

Cậu thoáng do dự, dù sao thì hôm qua cũng đâu phải chưa từng chủ động, chờ Nhiếp Ngạn tỉnh táo lại, nhất định phải bảo y bồi thường cho mình đàng hoàng!

An Ninh ghé xuống người đối phương, hôn một cái lên môi Nhiếp Ngạn.

Trên trán Nhiếp Ngạn toát đầy mồ hôi, muốn né tránh nụ hôn bảo An Ninh dừng lại, nhưng cảm thấy vậy không ổn, lúc này kêu ngừng thì ai mà chịu cho được? Cải trắng đã cho vào trong nồi nấu xong đồ ăn đang mần nửa chừng, dừng lại cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.

Nhiếp Ngạn nhìn An Ninh khóc đỏ hai mắt, còn có khuôn mặt non nớt kia nữa, từ tận đáy lòng lần đầu tiên nảy sinh cảm giác tội lỗi, y thật sự coi đối phương như bé con, một mình cô độc đã lâu, muốn nuôi một đứa bé nên mới cố ý đến Đại Vũ Trụ xin người về, kết quả xơi tái người ta luôn rồi?

Chủ yếu là, Nhiếp Ngạn biết ý nghĩa của màn chơi này, phóng đại dục vọng, chứng tỏ rằng trong lòng y đã nảy sinh dục vọng với An Ninh..

An Ninh cắn một cái lên vai y như đang trút giận, hô hấp Nhiếp Ngạn trở nên nặng nề, không còn tâm trí suy nghĩ chuyện khác, xoay người thay đổi vị trí với người trong lòng.

* * *

Khương Hề hôn một cái lên mặt Úy Lam: "Chúng ta hẹn gặp lại ở màn chơi tiếp theo nhé."

Người đàn ông bỗng nhiên đè đầu cậu lại, làm một nụ hôn sâu, ngay sau đó hình ảnh vừa chuyển, Khương Hề đã xuất hiện ở biên giới vũ trụ, trong miệng còn tràn ngập hơi thở đối phương, mặt cậu đỏ bừng cả lên.

Khi hệ thống gặp lại Khương Hề lần nữa, nháy mắt đã tiến lên, uốn lượn cái thân thể xanh mướt của nó, dường như đang nói chuyện gì gấp lắm.

Khương Hề vốn đang phơi phới liền thay đổi sắc mặt ngay, lạnh lùng nói: "Vậy mà có người dám đến vũ trụ của tao cướp tài nguyên! Hắn không biết Chủ Thần Đại Vũ Trụ hiện tại là bạn trai của tao sao?" Câu cuối cùng chỉ nói chêm thêm thôi.

Hệ thống cứng đờ, chuyện này tất cả hệ thống trước đó đều đã biết, nhưng vẫn luôn khó lòng tiếp thu, thậm chí cho rằng có phải có gì đó hiểu lầm hay không? Nhưng Chủ Thần của tụi nó chắc không đến nỗi không đáng tin cậy như vậy đâu ha? Yêu đương mà cũng hiểu lầm.

Hiện giờ lại nghe lại lần nữa, thế thì là sự thật chắc rồi.

Hệ thống báo cáo một chút về tình huống gần đây, tụi nó có ý muốn đuổi cổ xẻ xâm lược, nhưng nhiều quá, hơn nữa sức phá hoại khá mạnh, có một hai lần tuy rằng diệt được đối phương, thế giới Game cũng sụp đổ theo.

Sắc mặt Khương Hề lạnh lẽo, rất là phẫn nộ: "Được, tao tự mình đi bắt, đưa tao vào trong Game."

Vừa mới dứt lời, Khương Hề bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Á từ từ!" Đáng tiếc không kịp.

Mở mắt ra một cái, Khương Hề xuất hiện trên bờ cát.

Cậu còn chưa kịp thông báo cho Úy Lam đâu á!

Khương Hề nhíu mày, chì đành tạm thời như vậy trước đã, cậu làm vậy là có nguyên nhân, chắc đối phương sẽ hiểu cho cậu nhỉ?

Kết quả Khương Hề còn chưa bắt đầu xem xét xung quanh, thì đã bị người đàn ông phía sau đi tới ôm vào lòng.

"Ưm!" Khương Hề hoảng sợ, ai có thể lặng lẽ tới gần cậu mà không bị phát hiện?

Sau đó mới ngửi thấy hương vị quen thuộc, Khương Hề thầm thở phào một hơi: "Sao anh lại ở đây?"

Úy Lam cúi đầu cắn lỗ tai cậu: "Tôi phát hiện em tiến vào Game, tự nhiên theo tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play